HY SINH - Trang 306

Tôi những muốn tỏ vẻ dửng dưng, tỏ ra vô liêm sỉ, tiếp tục vở kịch

ngắn của mình, nhưng gặp lại Louis theo cách ấy, toàn bộ quá khứ đã qua,
tất cả mớ hỗn độn này khiến trái tim tôi tan vỡ.

“Chào Jean-Claude...” Louis vừa nói vừa tiến lại gần.

Anh mắt tôi quay lại phía Verhœven. Ông ta không còn ở đó nữa.

22:30

Tất cả các căn nhà đều sáng đèn, kể cả các khu vườn. Các chủ nhà đều

đứng trên bậc tam cấp nhà mình, thỉnh thoảng có người gọi nhau, hỏi han
nhau, một số người đã ra đến sát hàng rào, những người khác, bạo gan hơn,
ra đến tận giữa phố nhưng dù sao cũng ngại ngần không dám lại gần. Hai
cảnh sát mặc đồng phục vừa vào vị trí ở hai đầu phố để ngăn cản những
người không liên quan tiếp cận hiện trường.

Thiếu tá Verhœven, đầu đội mũ sùm sụp, hai tay thọc sâu trong túi áo

choàng, đã quay lưng với cảnh tượng đó, ông nhìn con phố dài thẳng tắp
được chiếu sáng trưng như trong đêm Giáng sinh.

“Tôi xin lỗi cậu, Louis ạ.” Ông nói chậm rãi, giống như một người bị

cơn mệt mỏi hạ gục. “Tôi đã giữ cậu tách khỏi mọi chuyện, như thể tôi đề
phòng cậu. Nhưng hoàn toàn không phải thế, cậu biết điều đó chứ?”

Đó hoàn toàn không phải là một câu hỏi lấy lệ.

“Tất nhiên rồi,” Louis nói.
Anh những muốn phản đối nhưng Verhœven đã nhìn đi chỗ khác.

Giữa hai người họ luôn là như thế, có bắt đầu nhưng hiếm khi có kết thúc.
Lần này thì đương nhiên là khác. Mỗi người đều có cảm giác họ đang gặp
nhau lần cuối cùng.

Viễn cảnh đó khiến Louis đột nhiên trở nên liều lĩnh.

“Người phụ nữ đó...,” anh mở màn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.