HY SINH - Trang 36

Ông chỉ không thể để mặc người ta muốn làm gì thì làm mà không

hành động.

Không cố gắng hành động.

Vả chăng, ông cũng đã thực hiện hành động đầu tiên mà thậm chí ông

còn không nhận ra, theo bản năng, ngay sau cuộc đàm thoại hồi đầu sáng.
Anne đã “bị thương” trong một vụ tấn công có vũ khí trong quận 8 và bị
“hành hung”, nữ nhân viên sở cảnh sát đã nói với ông như thế. Camille rất
thích từ này, “hành hung”. Trong ngành cảnh sát, người ta thích từ này.
Người ta cũng thích “đối tượng” và “quy định” nhưng “hành hung” hay
hơn rất nhiều, chỉ với hai từ mà bao trùm được toàn bộ các trường hợp, từ
một cú xô đẩy đơn giản đến nện nhừ tử, người đối thoại muốn hiểu thế nào
tùy ý, chẳng có thuật ngữ nào thuận tiện hơn.

Hành hung là như thế nào?”
Nữ nhân viên cũng không biết gì hơn, hẳn cô ta đang đọc một tờ giấy,

thậm chí ông còn phải tự hỏi liệu cô ta có thực sự hiểu những điều cô ta
đang nói hay không.

“Một vụ cướp có vũ khí. Đã có nổ súng. Cô Forestier không bị bắn

nhưng cô ấy bị hành hung. Cô ấy đã được đưa đến khoa cấp cứu.”

Có kẻ nào đó đã nổ súng? Vào Anne? Trong một vụ tấn công có vũ

khí? Nghe nói thế, vụ việc quả thật không dễ tiếp nhận, không dễ hình
dung. Anne và “có vũ khí” là hai khái niệm quá đỗi xa nhau...

Cô gái đã giải thích rằng Anne không có giấy tờ nào trên người, không

có túi xách, rằng người ta chỉ tìm thấy tên và địa chỉ của ông trong điện
thoại di động của cô.

“Chúng tôi đã gọi đến nhà cô ấy nhưng không có ai cả.”
Họ đã sử dụng số điện thoại được liên lạc nhiều nhất, chính là số của

Camille, nằm trên cùng trong danh sách liên hệ của Anne.

Cô ta đã hỏi họ của ông, để đưa vào báo cáo. Cô ta phát âm thành

“verveine”

*

, Camille phải nói rõ: Verhœven. Sau một khoảng im lặng ngắn

ngủi, cô ta yêu cầu ông đánh vần giúp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.