HY SINH - Trang 85

Cô đang vẩn vơ suy nghĩ thì từ đầu kia hành lang, viên cảnh sát xuất

hiện, viên cảnh sát thấp lùn, người đã ở đây từ đầu giờ chiều - cao chưa đầy
mét sáu, hói đầu, khuôn mặt điển trai nhưng nghiêm khắc, không hề mỉm
cười, ông ta chạy như điên, suýt thì xô vào cô, ông ta vội vàng mở cửa
phòng, lao vào, tưởng như ông ta sắp lăn lên giường đến nơi, ông ta hét lên:

“Anne, Anne...!”

Chẳng thể hiểu ra sao nữa... Ông ta là cảnh sát, nhưng nhìn cảnh này,

ta tưởng ông ta chính là chồng của bệnh nhân.

Còn bệnh nhân thì đang rất kích động. Cô ta quay đầu khắp phía, và

trước cả loạt câu hỏi, cô ta chỉ giơ bàn tay lên: đừng có hét nữa. Viên cảnh
sát nhắc lại:

“Có sao không? Có sao không?”

Tôi buộc phải yêu cầu ông ta bình tĩnh lại. Nữ bệnh nhân thả rơi tay

xuống tấm ga giường và nhìn tôi. Ổn cả...

“Em có nhìn thấy ai không? viên cảnh sát hỏi. Có ai vào đây không?

Có nhìn thấy hắn không?”

Giọng ông ta trầm đục, đầy lo lắng. Ông ta quay sang tôi.

“Có ai vào đây không?”
Tôi nói có, đúng ra là không hẳn, không...
“Một người nào đó nhầm tầng, một người đàn ông, ông ta đã mở

cửa…”

Viên cảnh sát không chờ câu trả lời, mà lại quay sang nữ bệnh nhân,

nhìn cô ta đăm đăm dữ dội, cô ta lắc đầu, ta có cảm giác cô ta đã đánh mất
dòng suy nghĩ của mình. Cô ta không nói gì, chỉ lắc đầu ra dấu là không.
Cô ta không nhìn thấy ai cả. Lúc này, cô ta nằm sóng sượt trên giường, kéo
chăn lên đến tận cằm, cô ta đang khóc. Chắc chắn là viên cảnh sát thấp lùn
này đã làm cô ta sợ với loạt câu hỏi vừa rồi. Ông ta kích động đến mức
đứng không yên. Tôi xen vào.

“Thưa ông, ông đang ở trong bệnh viện đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.