HY SINH - Trang 86

Ông ta ra hiệu là có biết, nhưng ta thấy rõ là ông ta đang nghĩ đến

chuyện khác.

“Hơn nữa, đã hết giờ thăm rồi.”

Ông ta thẳng người lên:
“Ông ta đi ra bằng lối nào?”
Và bởi vì tôi trả lời không đủ nhanh:

“Cái gã của cô ấy, người nhầm phòng ấy, ông ta đi ra bằng lối nào?”
Tôi đang bắt mạch cho bệnh nhân. Tôi nói:
“Cầu thang đằng kia…”

Vớ vẩn thật, bây giờ tôi không quan tâm đến ông ta nữa, người khiến

tôi quan tâm là nữ bệnh nhân. Những gã chồng ghen tuông lại thuộc phạm
vi của một nghề nghiệp khác.

Tôi còn chưa nói hết câu thì ông ta đã lao đi như một con thỏ. Tôi

nghe thấy ông ta đâm bổ vào cánh cửa trong hành lang, rồi đi vào cầu
thang, tôi lắng nghe nhưng không thể biết được ông ta đi lên hay đi xuống.

Còn câu chuyện về khẩu súng đó, có phải là tôi đã mơ ngủ hay không?

Khoang cầu thang bằng bê tông thô âm vang như trong một giáo

đường. Camille túm lấy tay vịn, lao xuống những bậc đầu tiên. Rồi dừng
lại.

Không. Nếu là ông, ông sẽ đi lên.
Vòng ngược lại. Đây không phải những bậc cầu thang đúng chuẩn,

hẳn là mỗi bậc phải cao hơn tiêu chuẩn nửa xăng ti mét, chỉ leo mười bậc là
đã mệt, hai mươi bậc là kiệt sức. Nhất là Camille, với đôi chân ngắn ngủn
của ông.

Ông lên đến tầng trên, hổn hển, và lưỡng lự, nếu là hắn, mình có lên

thêm một tầng nữa không? Có? Không? Ông tập trung suy nghĩ, không,
mình sẽ đi ra đằng kia, chỗ thềm nghỉ đó. Trong hành lang, Camille va vào
một bác sĩ, ông này lập tức kêu lên:

“Này, đi thế nào thế!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.