HY SINH - Trang 88

Nhưng lối đi đã thông thoáng đến tận đoạn cuối. Ngoại trừ một tay bác

sĩ, đứng như trời trồng giữa cầu thang, tự hỏi mình đang làm gì ở đó, và tôi
đã tránh được, còn lại chẳng có ai khác.

Đến tầng trệt, tôi rảo bước ra ngoài. Mặc dù mọi người ở đây đều vội

vã, bệnh viện không phải là nơi người ta chạy, thế nên khi ta bước đi hấp
tấp, người ta sẽ đưa mắt nhìn theo ta, nhưng tôi đã ra đến bên ngoài trước
khi bất kỳ ai trong số họ kịp phản ứng. Với lại, phản ứng vì chuyện gì cơ
chứ?

Ngay bên tay phải là bãi đỗ xe. Không khí mát mẻ thật dễ chịu. Giữ

khẩu Mossberg cho thật thẳng bên trong chiếc áo choàng, ta sẽ không khiến
đám bệnh nhân hoảng loạn, nhất là khi nằm ở khoa cấp cứu họ đã khó chịu
lắm rồi. Hơn nữa, bầu không khí ở đây khá là yên bình.

Ngược lại, ở tầng trên hẳn là đang náo động lắm. Chắc chắn tay cảnh

sát đang đánh hơi trong không khí, cái mũi hếch lên chẳng khác nào lũ chó
ngoài đồng cỏ, tìm hiểu xem điều gì đang xảy ra.

Còn cô nàng y tá bé nhỏ hẳn là sẽ không chắc lắm, một khẩu súng... và

gì nữa nhỉ?

Cô ta kể lại chuyện đó với các nữ đồng nghiệp, cô đùa chắc, một khẩu

súng cơ đấy, cô chắc rằng đó không phải là súng cỡ nòng 70 chứ?

Thôi nào đừng đùa nữa, cô uống gì trong ca trực vậy, hiện cô đang hút

thứ gì?

Một cô nàng khác nói: dù sao, lẽ ra cô nên kể chuyện này với...

Và tất cả những chuyện đó sẽ kéo dài lâu hơn khoảng thời gian cần

thiết để đi qua bãi đỗ xe, đến chỗ xe mình, vào xe, thong thả nổ máy, xếp
hàng vào dòng xe đang rời bệnh viện, trong vòng ba phút tôi đã ở trên phố,
tôi rẽ phải, đèn đỏ.

Ở chỗ này, sẽ có một khoảng thời gian ngắn để hành động.
Còn nếu không, sẽ là rất nhanh sau đó thôi.

Khi ta có động cơ thôi thúc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.