HY SINH - Trang 92

Ông đứng dậy và bỏ đi. Quay trở lại, ấn nút, lấy chiếc đĩa DVD ra, rồi

rời khỏi đó.

“Ông coi tôi là thằng ngu sao?” viên phụ trách gào lên. “Thế còn biên

bản?”

Chỉ phát một động tác, Camille như muốn nói: ta sẽ xem việc đó sau.
Ông đã ra đến lối rẽ vào bãi đỗ xe. Nếu là mình, ông vừa tự nhủ vừa

quan sát xung quanh, mình sẽ đi ra qua lối bên cạnh. Lối thoát hiểm. Ông
cúi người bên cánh cửa để nhìn thật gần. Phải lấy kính ra. Không có dấu
hiệu phá hoại.

“Lúc cô ra ngoài hút thuốc, ai thay thế cô vậy?”
Câu hỏi nặng nề. Camille quay trở lại quầy đón tiếp, ông đi đến tận

cuối sảnh và ở phía bên trái, như thể ngẫu nhiên, là đoạn hành lang dẫn ra
một lối thoát hiểm.

Ophelia cười, phô hết hàm răng vàng:
“Chúng tôi còn không có người thay thế để nghỉ đẻ, thì họ lấy đâu ra

người trực thay mỗi lần chúng tôi nghỉ hút thuốc để mắc ung thư!”

Hắn có đến? Hắn không đến?

Vừa đi đến chỗ chiếc xe, Camille vừa nghe các tin nhắn.
“Michard đây!” (Giọng đanh thép.) “Gọi lại cho tôi. Bất cứ khi nào,

tôi không quan trọng giờ giấc. Hãy cho tôi biết anh đang ở đâu. Và dù thế
nào đi nữa, đầu giờ sáng mai anh sẽ nộp bản báo cáo, đúng thế không?”

Camille cảm thấy mình cô đơn. Rất cô đơn.

23:00

Ban đêm trong bệnh viện thật khác biệt. Ngay cả sự im lặng cũng như

treo lơ lửng. Ở đây, ở khu cấp cứu này, những cái cáng không ngừng luồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.