HY SINH - Trang 97

Camille, vấn đề nợ nần bỗng trở nên nặng nề. Thế là, đến bến tàu, ông kiên
quyết hỏi:

“Cô có đi tàu không?”

Anne suy nghĩ.
“Tôi thích đi taxi hơn.”
Camille thấy như thế thật hoàn hảo. Dẫu vậy, ông đã chọn phương án

ngược lại. Ông chỉ khẽ vẫy tay, tạm biệt, rồi lao xuống những bậc thang
bằng bước chân cố tỏ ra chậm rãi, nhưng trên thực tế ông cố đi càng nhanh
càng tốt. Ông biến mất.

Họ ngủ với nhau vào ngày hôm sau.
Khi Camille rời trụ sở của Đội, vào cuối ngày, Anne đang đứng dưới

chân tòa nhà, trên vỉa hè. Ông giả vờ không nhìn thấy cô, tiếp tục đi thẳng
đến bến tàu, và khi ông quay nhìn lại, Anne vẫn đứng nguyên chỗ đó, bình
thản. Mánh khóe ấy khiến cô mỉm cười. Ông đã bị cô tóm gọn, không thể
nào thoát nổi.

Họ cùng nhau đi ăn. Một buổi tối điển hình. Thậm chí là đáng thất

vọng, nếu không có cái bầu không khí mơ hồ liên quan đến món nợ kia bao
trùm lên họ và khiến tình cảnh trở nên vừa kích thích vừa bi đát. về phần
còn lại, một người phụ nữ bốn mươi tuổi và một người đàn ông năm mươi
tuổi nói chuyện gì khi gặp nhau kia chứ, ngoài việc tìm cách giảm thiểu
những thất bại của bản thân nhưng lại không che giấu chúng hoàn toàn,
nhắc đến những vết thương lòng mà không trưng chúng ra, cố gắng nói về
chúng càng ít càng tốt. Camille kể ra những thông tin cơ bản, bằng vài câu
ngắn gọn, về Maud, mẹ ông...

“Tôi cũng tự nhủ rằng...,” Anne nói.
Và trước ánh mắt dò hỏi của Camille:
“Tôi đã nhìn thấy một số bức tranh của bà ấy.” Cô ngập ngừng.

“Montreal đúng không?”

Camille ngạc nhiên vì cô biết đến các tác phẩm của mẹ ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.