Nhưng sự rung lắc chỉ trở nên mạnh hơn, và cậu buộc phải thừa nhận
rằng đó không phải cậu – cỗ quan tài đá quanh cậu đang rung lắc.
Cỗ quan tài lắc lên, xuống, và sang bên với sự thô bạo tăng lên. Hai tay
bị trói vào cái khung gỗ, Ico căng hai chân và nuốt lại nỗi sợ. Một tiếng ầm
ầm nhỏ đi kèm với những rung động tăng lên, lấp đầy tai cậu. Dường như
toàn bộ sảnh quanh cậu rung lắc. Ngay cả không khí cũng kêu thảm thiết
với những chấn động.
Không bao lâu, chuyển động lắc lư trở nên quá mức chịu đựng của cỗ
quan tài, và cái khung gỗ rời ra khỏi đáy. Cơ chế mà thầy tu đã dùng để đẩy
cỗ quan tài của Ico vào chỗ trống của nó đảo nghịch lại, ném cỗ quan tài ra.
Nó đập lên sàn nhà, làm vỡ nắp và làm Ico bay vào không trung. Cơ thể
cậu dựng dậy, thế giới quanh xung quanh cậu, và ngay lập tức cậu va vào
những tảng đá lạnh lẽo của sàn nhà. Sừng bên phải của cậu đập vào sàn,
phát ra một tiếng leng keng rỗng tuếch, trước khi mọi thứ mờ đi thành màu
đen.
Mưa đang rơi bên ngoài, một trận mưa như trút.
Ico đang trèo lên một ngọn tháp cao đến nỗi khiến cậu chóng mặt. Nhìn
lên từ dưới đáy, đỉnh tháp bị biến mất trong những cái bóng.
Một cầu thang đá xoắn quanh bức tường bên trong của ngọn tháp, cổ xưa
và đổ nát như chính ngọn tháp. Cầu thang có một lan can ở ngang tầm mắt
Ico, với những cái gai giống như ngọn giáo nhô ra đi theo đến đỉnh của nó.
Sấm đùng đùng, và Ico lưỡng lự. Màn đêm đã buông xuống và một cơn
bão đã thổi vào, mặc dù Ico không thể chắc chắn khi nào.
Nửa đường lên ngọn tháp, Ico hụt hơi. Trời lạnh. Một tấm rèm rách treo
trên cửa sổ phía trước cậu, bay phần phật trong cơn gió dữ dội của cơn bão.
Không khí lạnh thổi qua cửa sổ và những tảng đá lạnh lẽo của bức tường
làm Ico lạnh thấu xương.
Chớp lóe lên, sáng chói trong mắt Ico – nhưng trong khoảnh khắc chiếu
sáng đó, cậu nhận ra thứ gì đó đang treo ở xa phía trên cậu. Một bàn tay
thận trọng ấn vào bức tường để được hỗ trợ, cậu nhìn săm soi vào bóng tối.