IT - NÓ - Trang 16

"Là-làm gì mà l-lâu thế hở? Đúng là c-cái đồ lề mề," Bill Cà Lăm nói

với George, sau đó cậu dẹp những thứ linh tinh trên bàn ngủ sang một bên,
trong đó gồm: một cái ly thủy tinh, một bình nước, một hộp giấy Kleenex,
sách vở, một chai Vicks VapoRub-cái mùi xuất phát từ đờm trong họng và
nước mũi của Bill lan tỏa khắp phòng. Ở đó còn có một cái radio Philco đời
cũ nữa, và nó đang chơi nhạc của Little Richard chứ không phải nhạc của
Chopin hay Bach... Bài hát nghe thật nhẹ nhàng, nó nhẹ nhàng tới nỗi làm
cho chính Little Richard phải xao xuyến. Nhưng mẹ của hai cậu, người đã
học chơi nhạc piano cổ điển ở Juilliard, rất ghét nhạc rock and roll. Bà
không đơn thuần chỉ là ghét thôi đâu, bà ta còn cho rằng nó là một sự sỉ
nhục đối với nền âm nhạc.

"Em hong có lề mề," George nói. Cậu bé ngồi xuống mé giường của

anh trai mình và để những thứ cậu tìm được lên trên bàn ngủ.

"Tao th-thấy mày lề mề," Bill khẳng định. "Ở tr-trong nhà này, c-có ai

lề mề nh-như mày đâu."

George cố gắng thử nghĩ xem còn ai trong nhà lề mề như mình. Chợt

nghĩ ra được một người, cậu ta cười khúc khích: "Anh cũng lề mề như em
thôi. Anh là lề mề nhất nhà đấy."

"Kh-không đâu, mày m-mới là người l-lề mề nhất nh-nhà đấy," Bill

bắt đầu cười khúc khích theo đứa em trai.

"Hong, chính anh mới là người lề mề nhất đó," George đáp lại. "Em lề

mề ít hơn."

Cả hai đùa giỡn với nhau liên tục và Bill không thể tập trung vào việc

chính. Cậu ta nói em trai mình là lề mề nhất nhưng George lại kiên quyết
nói chính cậu mới là người lề mề nhất nhà, và cứ thế hai người cãi nhau dữ
dội. Cuối cùng, Bill lỡ miệng nói ra từ mà cậu không được phép nói-cậu ta
nói George là con chó lề mề nhất nhà, một con chó vô tích sự, chẳng làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.