IVAN - Trang 27

III

Ba ngày sau, chuẩn úy Cataxonov - trung đội trưởng thuộc đại đội

trinh sát của sư đoàn - xuất hiện ở chỗ tôi.

Anh đã ba mươi tuổi, người tầm thước và xương xương. Miệng nhỏ,

môi trên ngắn, mũi nhỏ, hơi tẹt, hai lỗ mũi bé xíu, mắt xám pha lẫn
màu xanh, rất linh lợi. Với gương mặt dễ gây cảm tình, luôn lộ vẻ hiền
lành, Cataxonov trông giống một chú thỏ. Anh khiêm tốn, lặng lẽ,
không có gì nổi bật. Nói to là giọng hơi rin rít, có lẽ vì vậy mà hay
ngượng nghịu và ở chỗ đông người thường ít nói. Không biết trước thì
không thể ngờ được đó là một trong những tay săn “lưỡi” cừ khôi nhất
ở tập đoàn quân chúng tôi. Trong sư đoàn mọi người gọi anh một cách
trìu mến “Cataxonưs”.

Gặp Cataxonưs tôi lại sực nhớ đến Bondarev: suốt mấy ngày qua tôi

luôn nghĩ về nó. Tôi định bụng lúc nào tiện sẽ hỏi han Cataxonov về
thằng bé: anh ta chắc phải biết rõ, vì chính Cataxonov là người đêm ấy
đã cắm thuyền đợi Bondarev gần thôn Dicovca, nơi “đầy bọn Đức,
không tài nào mon men tới bờ sông được”.

Bước vào hầm tham mưu, anh ta đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào mép

chiếc mũ ca lô bằng nỉ có đường viền màu tím, khẽ cất tiếng chào,
đoạn đứng ở cạnh cửa hầm không hạ ba lô, nhẫn nại chờ tôi “chỉnh”
xong mấy cậu văn thư.

Họ hí hoáy suốt mà chẳng được tích sự gì, tôi thì đang cáu và bực:

vừa mới phải nghe qua điện thoại một bài lên lớp chán ngắt của
Maxlov. Hầu như sáng nào ông ta cũng gọi điện cho tôi, vẫn chỉ về
một việc ấy: phải kịp thời, và thường phải trước hạn nữa, trình nộp vô
số những báo cáo tin tức, những biểu, những sơ đồ. Thậm chí tôi còn
ngờ rằng một phần những loại báo cáo ấy là do ông ta tự đặt ra:
Maxlov là một người yêu thích sự viết lách một cách hiếm có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.