IVAN - Trang 28

Cứ nghe ông ta thuyết có thể tưởng rằng nếu tôi kịp thời nộp mọi

thứ giấy tờ ấy lên ban tham mưu trung đoàn thì chiến tranh sẽ kết thúc
thắng lợi vào thời gian tới. Trăm sự hóa ra là ở tôi. Maxlov đòi hỏi tôi
phải “đích thân toàn tâm toàn ý” với các báo cáo. Tôi cũng cố gắng, và
theo tôi cũng “toàn tâm toàn ý” nhưng tiểu đoàn không có sĩ quan tùy
tùng, cũng chẳng có một anh văn thư có kinh nghiệm, thế là chúng tôi
thường nộp chậm và hầu như bao giờ cũng hóa ra là chúng tôi nhầm
lẫn gì đó. Tôi đã nhiều lần tự nhủ đánh nhau nhiều khi dễ hơn viết báo
cáo, và nóng lòng chờ: biết bao giờ người ta mới cử xuống một tiểu
đoàn trưởng chính thức - cho anh ta xoay xở!

Tôi mắng mấy cậu văn thư, còn Cataxonov thì đứng lặng lẽ đợi

cạnh cửa, tay vò cái mũ ca lô.

- Đồng chí cần gì? Gặp tôi à? - Cuối cùng, quay lại phía anh hỏi

mặc dù không hỏi cũng được: Maxlov đã báo cho tôi biết là
Cataxonov sẽ đến, ra lệnh cho phép anh ta ra hầm quan sát và hỗ trợ
trong mọi việc.

- Vâng, gặp đồng chí, - Cataxonov nói, mỉm cười ngượng nghịu. -

Tôi muốn nhòm bọn Đức một chút.

- Được thôi… tha hồ nhòm, - ngập ngừng một lát cho quan trọng,

tôi lấy giọng bao dung cho phép và ra lệnh cho liên lạc dẫn Cataxonov
ra hầm quan sát của tiểu đoàn.

Hai tiếng sau, sau khi đã gửi các báo cáo lên Ban tham mưu trung

đoàn, tôi đi nếm các món ăn ở bếp tiểu đoàn rồi luồn các bụi cây ra
hầm quan sát.

Cataxonov đang dùng kính viễn vọng “nhòm bọn Đức”. Tôi cũng

nhòm, mặc dù đã thuộc làu bờ địch.

Ở bên kia dòng sông Dnepr to rộng, ảm đạm và gợn sóng vì trời

lộng gió, là bờ địch. Dọc mép nước có một dải cát hẹp; tiếp giáp dải
cát là bờ bậc thang cao ít ra cũng một mét, sau đó là bờ đất sét thoai
thoải, lác đác bụi cây. Ban đêm các đội tuần tiễu cảnh giới của địch
thường qua lại ở đó. Xa hơn nữa là một vách bờ gần như dựng đứng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.