IVAN - Trang 50

- Cái đó là hồi còn ở du kích kia.
- Cháu cũng đã từng ở du kích à? - Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên, như

thể lần đầu nghe thấy điều ấy. - Thế tại sao lại bỏ đi?

- Tụi Đức vây kín bọn cháu ở trong rừng, thế là các bác các chú cho

cháu lên máy bay về hậu phương lớn. Vào học trường phổ thông nội
trú. Nhưng chẳng được bao lâu thì cháu đã vù.

- Vù thế nào?
- Trốn. Ở đó chán lắm, chịu không nổi. Nhõn một việc ngày mấy

bữa tiêu hao… bột mì. Với lại gạo cụ: cá là loài động vật có xương
sống… hay là: ý nghĩa của động vật ăn cỏ đối với cuộc sống của con
người…

- Thì cũng phải biết những điều đó chứ?
- Cần. Nhưng cơ mà hiện giờ những điều đó bổ ích gì cho cháu? Để

làm gì?… Cháu chịu đựng gần một tháng. Đêm cháu nằm nghĩ: mình
ở đây làm gì? Có ích gì?

- Trường phổ thông nội trú đúng không phải là cái cháu cần, - tôi

đồng ý với chú bé. - Cháu cần cái khác kia. Cháu mà được vào học
trường thiếu sinh quân Xuvorov thì mới tuyệt!

- Lại chú Kholin mách nước cho chú phải không? - Ivan hỏi tôi

ngay lập tức, mắt nó nhìn tôi có vẻ cảnh giác.

- Kholin liên quan gì đến đây? Chú tự nghĩ như vậy. Cháu đã tham

gia chiến đấu rồi: cả ở du kích, cả ở trinh sát. Cháu đã lập công. Bây
giờ cháu cần gì: nghỉ lấy sức và học tập! Cháu chưa biết đấy chứ: cháu
có thể trở thành một sĩ quan rất giỏi!

- Thôi đúng chú Kholin mách nước cho chú rồi! - Ivan quả quyết. -

Nhưng mà vô ích thôi! Trở thành sĩ quan đối với cháu còn kịp chán!
Chứ bây giờ đang chiến tranh chỉ có ai chẳng được tích sự gì mới nghỉ
ngơi.

- Đúng thế, nhưng cháu còn bé cơ mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.