IVAN - Trang 65

- Bây giờ thì đằng nào cũng ướt, - nó trả lời rất khẽ.
Kholin đột ngột hiện ra, bước đến sát chúng tôi và thì thào mừng rỡ:
- Ổn cả! Đâu nguyên đấy hết…
Té ra những lùm cây sát mặt nước, nơi chúng tôi sẽ giấu thuyền, chỉ

cách đây độ ba chục bước xuôi theo dòng nước.

Vài phút sau chiếc thuyền đã được cất giấu kỹ. Chúng tôi lom khom

lần đi dọc theo bờ sông, chốc chốc lại đứng lặng tại chỗ nghe ngóng.
Mỗi lần pháo sáng vụt lên ở gần, chúng tôi lại nằm vội xuống cát dưới
vách bờ dựng đứng và nằm bất động như người chết. Tôi liếc nhìn chú
bé, quần áo nó sẫm màu lại vì nước mưa. Tôi với Kholin sau khi về
đến nơi sẽ thay quần áo, còn nó…

Bỗng Kholin bước chậm lại, cầm lấy tay chú bé và đi tránh sang

phải. Ở trước mặt có vật gì đó trăng trắng trên cát. “Xác hai cậu trinh
sát”, tôi đoán ra.

- Cái gì thế? - Ivan hỏi rất khẽ.
- Xác mấy thằng Frit, - Kholin thì thào nói nhanh và lôi chú bé đi. -

Quân ta ở bên kia bắn tỉa đấy.

- Úi chà! Cái lũ khốn nạn! Lột quần áo của ngay đồng bọn, - chú bé

vừa ngoái lại nhìn vừa lẩm bẩm, giọng đầy căm phẫn.

Tôi có cảm giác là chúng tôi đi đã cả một thế kỷ và lẽ ra phải đến

nơi rồi. Tuy nhiên, tôi nhớ lại là từ những lùm cây giấu chiếc thuyền
đến hai cái xác ấy độ hơn ba trăm mét. Vậy mà cái khe hẻm còn phải
đi khoảng ngần ấy nữa.

Lát sau, chúng tôi lại đi qua một cái xác nữa. Nó đã thối rữa: từ xa

đã thấy cái mùi buồn nôn của nó. Từ bờ trái lại một tràng đạn lửa vụt
lên xuyên vào màn mưa sau lưng chúng tôi. Khe hẻm ở gần đâu đây,
nhưng chúng tôi vẫn chưa thấy nó: địch không bắn pháo sáng soi cái
khe hẻm có lẽ là vì khắp lòng khe chôn mìn, hai bên mép khe là những
dãy chiến hào dày đặc và luôn được tuần tiễu nghiêm ngặt. Hẳn bọn
Đức tin chắc là sẽ chẳng kẻ nào chui đầu vào đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.