IVAN - Trang 71

theo cả chó săn. Ở đâu chứ ở các trung đoàn S.S. có thừa lũ chó được
huấn luyện chuyên để săn người.

Tôi đã phải nhai thuốc lá. Chẳng ngon lành gì, nhưng tôi vẫn nhai.

Chắc Kholin đã nghe thấy, anh ta hỏi:

- Cậu nhai gì thế?
- Tôi thèm thuốc đến chết được! - Tôi thở dài.
- Thế có thèm tí mẹ không? - Kholin hỏi giọng giễu cợt. - Tớ chẳng

hạn, đang thèm tí mẹ đây! Kể có cũng hay đấy chứ?

Chúng tôi chờ thêm hai mươi phút nữa, ngồi im nghe ngóng, toàn

thân ướt sũng, rét run cầm cập. Áo bó sát lưng như một túi chườm
đựng nước đá. Mưa tạnh dần, nhưng tuyết bắt đầu rơi: những bông
tuyết nhẹ, ướt rơi xuống phủ lên cát một lớp mỏng, tan đi từ từ.

- Có lẽ nó đi thoát rồi, - cuối cùng, Kholin thở phào nhẹ nhõm và

nhỏm dậy.

Cúi lom khom và bám sát vách bờ, chúng tôi đi về phía chỗ giấu

thuyền, chốc chốc lại dừng lại, nín thở nghe ngóng. Tôi hầu như tin
chắc rằng bọn Đức đã phát hiện chiếc thuyền và hiện phục kích trong
các lùm cây. Nhưng tôi không dám nói ra điều đó với Kholin, sợ anh
ta sẽ cười nhạo mình.

Chúng tôi dò dẫm dọc theo bờ sông cho đến khi vấp phải xác hai

người chiến sĩ trinh sát. Chúng tôi vừa mới đi quá độ năm bước thì
Kholin đứng lại, nắm tay áo tôi lôi lại, ghé vào tai thì thào:

- Cậu ở lại đây. Tớ đi lấy thuyền. Phòng nhỡ có sao thì cũng không

bị cả hai thằng. Khi tớ bơi thuyền đến thì cậu dùng tiếng Đức gọi tớ.
Thật khẽ, khẽ lắm! Nếu tớ bị phục kích thì cậu cũng cứ bơi về. Cậu có
thể bơi năm lần đi về phải không? - Anh ta hỏi, giọng giễu cợt.

- Bơi được, - tôi xác nhận bằng một giọng run run. - Thế nhỡ cậu bị

thương thì sao?

- Đó không phải điều cậu cần quan tâm. Cậu nên bớt lý sự đi một

chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.