IVAN - Trang 82

- Trên quyết định đưa nó về trường thiếu sinh quân. Nó cũng đã

đồng ý. Sáng hôm sau phải làm các giấy tờ thủ tục thì đang đêm nó
trốn đi… Tôi không trách nó: tôi thông cảm với nó. Chuyện này nói
thì dài lắm, với lại cậu cũng không cần biết làm gì…

Ông quay bộ mặt rõ to béo lại nhìn tôi, nghiêm nghị và đăm chiêu:
- Lòng căm thù chưa hết sôi sục trong người nó. Nó đứng ngồi

không yên được… Có thể, nó sẽ còn trở lại, nhưng cũng rất có thể nó
sẽ gia nhập đội du kích… Cậu phải quên nó đi và từ nay xin nhớ một
điều: không được hỏi về những người nằm vùng. Càng ít người nói và
càng ít người biết về họ thì họ càng sống lâu. Cậu gặp thằng bé một
cách ngẫu nhiên, nên biết nhiều về nó - cậu đừng phật lòng nhé - cậu
không được phép! Vì vậy từ nay nhớ cho kỹ một điều: không có
chuyện gì cả, cậu không quen biết Bondarev nào cả, không thấy,
không nghe gì sất. Vả cũng chưa từng đưa ai qua sông! Vì vậy cũng
chẳng có gì nên hỏi. Nghe thủng chưa?

… Từ đấy tôi không bao giờ hỏi nữa. Vả lại cũng chẳng còn ai để

mà hỏi. Ít lâu sau Kholin hy sinh trong một trận đi trinh sát: trong
bóng nhá nhem trước lúc trời sáng, nhóm trinh sát của anh vấp phải ổ
phục kích của bọn Đức. Một loạt liên thanh bắn gãy cả hai chân,
Kholin ra lệnh cho tất cả rút lui, mình anh nằm lại bắn cản đến viên
đạn cuối cùng, và khi địch xông tới bắt, anh cho nổ quả lựu đạn chống
tăng… Trung tá Griadnov chuyển sang tập đoàn quân khác, và từ đấy
tôi không gặp lại ông nữa.

Nhưng quên Ivan đi, như lời trung tá căn dặn, tất nhiên là tôi không

thể quên được. Và tuy nhiều khi nhớ đến chú bé trinh sát, nhưng tôi
chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lần tôi gặp lại nó hoặc được biết thêm gì
về số phận nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.