JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 108

Tôi rùng mình khi nghĩ tới tất cả những hình phạt khủng khiếp mà

Vua Barf có thể làm với một tên trộm. Những viễn cảnh đen tối cứ
nhảy nhót trong đầu. Gông cùm. Lửa thiêu. Dù đó là gì đi chăng nữa,
lời hăm dọa ấy vẫn đủ để ép Bruno đồng ý làm theo những gì
Frederick mong muốn.

“Em sẽ đi,” Bruno nói. “Giờ thì trả lại ông ấy đây.” Nó vươn tay về

phía ngài Bluberys, nhưng Frederick giật tay ra. “Mày có thể giữ lão ta
sau khi chúng ta vét sạch ngôi làng.”

“Không! Chơi thế là không đẹp!” Bruno lao về phía thằng anh,

nhưng Frederick né tránh nó một cách dễ dàng.

“Cứ tiếp tục cố gắng đi, em trai. Ngày nào đó mày sẽ thắng được

tao. Hoặc không.”

Frederick lừ mắt nhìn Bruno rồi bước ra khỏi cửa, mang theo ngài

Bluberys vẫn đang khua khoắng thanh gươm và gào thét, “Ta sẽ băm
vụn nhà ngươi! Ta sẽ chặt lìa mũi ngươi! Ta sẽ...” Tiếng la lối của ông
ta nhỏ dần khi Frederick bỏ đi mỗi lúc một xa.

Bruno đứng giữa kho vũ khí, bất lực trước sự tàn nhẫn của thằng

anh. Những giọt nước mắt lớn chảy đầm đìa trên gương mặt nó. Tôi
gần như cảm thấy thương hại thằng bé. Gần như thôi, nếu xét đến sự
thật rằng nó đã bắt mất bố, và rõ ràng là đã gửi bố tới tiệm sửa giày.

Bruno chùi mặt và ủ rũ rời căn phòng.
“Đi nào!” Tom reo lên ngay khi những tiếng bước chân tàn hẳn. Nó

nhảy phóc lên một ngọn giáo dựa vào bàn và trèo lên chỗ ban nãy ngài
Blueberys đang ăn dở bữa. Tôi leo theo nó. Tom xé cái đùi gà còn lại
và “tấn công” nhiệt tình. Tôi nhặt vài mẩu bánh mì, nhưng không cảm
thấy đói bụng.

“Vậy là... ông thợ giày,” tôi mở lời.
Tom hớp ngụm đồ uống từ một cái vỏ quả hạch và dùng ống tay áo

quệt ngang miệng. “Ông ta thì sao?”

“Tên khổng lồ Frederick vừa nói ngài Bluberys lẽ ra phải bị điều tới

chỗ người thợ giày cùng những người tí hon khác và một con bê... Cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.