JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 109

có nghĩ rằng bố tớ có thể đã đến đó không?”

“Có thể có. Có thể không.” Tom lại vùi mặt vào một cái bánh như

thể nó chẳng quan tâm. Ừ, sao nó phải quan tâm kia chứ? Có phải bố
nó đâu. Nhưng dường như nó cũng không muốn tôi tìm thấy bố.

“Tom, cậu có gia đình ở Bên Dưới không? Mẹ, bố?”
Tom nhún vai. “Có lẽ. Tớ không nhớ nữa.”
“Cậu ở đây bao lâu rồi? Bọn khổng lồ bắt cậu từ khi nào?”
“Tớ đoán chừng khoảng một năm về trước. Cũng có thể lâu hơn. Tớ

không nhớ mà, thật đấy.”

“Sao cậu lại có thể không nhớ gì về gia đình mình chỉ sau có một

năm?”

“Không nhớ là không nhớ,” Tom nổi khùng.
Tôi im bặt. Có thể bố mẹ Tom không phải là người tốt, cũng có thể

nó vốn là một đứa trẻ mồ côi. Tôi đồ chừng nếu là một trong hai tình
huống đó, đương nhiên tôi sẽ lựa chọn ở với Martha trong thế giới
khổng lồ, và cũng cóc thèm quan tâm xem đứa khác có tìm được bố nó
hay không.

“Nghe này Jack,” Tom nói bằng giọng hết sức nghiêm trang. “Ban

đầu tớ định không nói điều này, nhưng có lẽ cậu sẽ không tìm thấy bố
cậu đâu. Bên ngoài đó là cả một thế giới khổng lồ, và nếu cậu cứ đi
lang thang đối đầu hết tên khổng lồ này đến tên khổng lồ khác, cậu sẽ
bị thương. Cậu không muốn điều đó xảy ra đâu, đúng không?”

“Phải, nhưng...”
“Thế thì nghe lời tớ đi. Đừng lo lắng về bố cậu nữa. Ông ấy là một

người lớn, phải không nào? Người lớn có thể tự chăm sóc bản thân.
Ông ấy phải là người đi tìm cậu mới đúng.”

“Nhưng... tớ lên đây để tìm bố tớ mà. Nếu tớ không thấy bố, ông ấy

sẽ bị lạc mãi mãi.” Suy nghĩ này bóp nghẹt cổ họng tôi, khiến tôi gần
như không thể thở được.

Tom rời mắt khỏi tôi. “Trời tối hẳn rồi. Bà Martha sẽ lo lắng lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.