JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 144

“Chà, nó không thể lúc nào cũng trông chừng em được, phải không

nào? Chúng mình chỉ việc chờ thôi.”

Nhưng con cóc cứ nhìn chằm chằm vào Annabella bằng đôi mắt lồi

cảnh giác cao độ, đến mức thật khó mà tin rằng sẽ có lúc nó lơ là công
cuộc canh gác.

Kéc kéc kéc! Kẹc kẹc kẹc!
“Phải rồi, bạn có một ngôi nhà thật tuyệt,” Annabella đáp. “Nhưng

tôi không thể sống ở đây. Tôi sẽ chết đói trong vòng một ngày, bạn
biết đấy. Ôi nhìn xem kìa! Đẹp quá đi mất!”

Một con bướm khổng lồ có đôi cánh màu lơ sáng bay chấp chới sát

đỉnh đầu Annabella. Tôi chưa bao giờ dành nhiều sự chú ý cho loài
bướm. Ở thế giới của chúng tôi, chúng không đủ xấu xí hoặc đáng sợ
để trở thành trò chơi khăm, nhưng ở nơi đây thì khác. Con bướm
khổng lồ này có lẽ là sinh vật xấu nhất mà tôi từng nhìn thấy. Đôi cánh
thì không có vấn đề gì, nhưng thân mình nó nom tựa như một con
châu chấu khổng lồ đầy lông lá, và nó có đôi mắt lồi to cộ với cặp râu
ngọ nguậy. Tuy vậy Annabella chẳng tỏ vẻ bận tâm. Nó nói chuyện
cùng con bướm như với một người bạn thân xa cách đã lâu ngày
không gặp.

“Xin chào, ngài Bướm!” Annabella giơ một bàn tay như thể đang

vuốt ve một chú cún con, thì bỗng con cóc nhảy vọt tới và chộp gọn
con bướm chỉ với một cú phóng lưỡi. Con cóc nhè món chiến lợi
phẩm xuống trước mặt Annabella, giống một con chim mẹ chuẩn bị
mớm mồi cho lũ chim non.

Mặt Annabella nhăn nhúm lại kinh hoàng. “Tôi không hề ám chỉ ý

định muốn ăn bướm! Kinh quá!”

Con cóc ngồi yên trong một giây, rồi tọng cả con bướm vào miệng

mình, nhồi nó xuống cổ họng bằng cái lưỡi vĩ đại. Với âm thanh nhóp
nhép ầm ĩ, nó xử lý con bướm bằng hai cái nuốt, ngoại trừ đôi râu chĩa
ra lòng thòng khỏi miệng, vẫn còn ngọ nguậy.

Kẹc kẹc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.