JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 157

hông xuống đầu ngón chân. Bàn chân tôi đang sưng tấy lên rất nhanh,
kéo giãn căng lớp da giày. Tôi lồm cồm tháo giày ra và quan sát bàn
chân mình tròn xoe như một quả bóng với năm cục u gắn ở chóp.

Ngực tôi thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp. Liệu chân tôi có rời ra

không? Tôi có bị nổ tung không?

Annabella nhìn quanh, rồi nó chạy về phía sau tôi, biến mất trong

tầm mắt.

“Mày đi đâu thế? Đừng bỏ anh lại!” Nhưng vài giây sau nó quay trở

lại, bàn tay vốc đầy bùn đen ngòm, nhầy nhụa. Nó bốc mùi như khoai
tây ủng.

“Vết cắn ở đâu, anh Jack?”
Chân tôi đã sưng to đến mức cái ống quần rách toạc, vì vậy tôi xé

cho nó rách nốt, để lộ vết cắn ngay bên trên đầu gối. Bản thân nó thì
chỉ như một vết xước da, nhưng cả khu vực đã sưng tấy và đỏ ối lên.
Annabella đắp một vốc bùn lên vết thương. Lúc đầu rất buốt, nhưng
rồi cảm giác trơn mượt mát lạnh thấm sâu vào vết cắt và cơn đau dịu
đi. Annabella xé một dải vải khỏi chiếc quần rách của tôi và buộc nó
quanh ống chân, giữ cố định đám bùn.

“Phải mất nhiều giờ chỗ sưng tấy mới xẹp đi được,” con bé nói.

“Nhưng chúng ta không thể ở lại đây. Đám tiên tí hon có thể quay lại
và thanh toán anh. Bọn họ không phải là những sinh vật giàu lòng vị
tha đâu.” Nó nói như thể vẫn tiếp xúc với lũ tiên tí hon hằng ngày.
“Anh có di chuyển được không?”

Tôi cố gắng nhấc mình lên khỏi mặt đất, nhưng gần như không thể

cảm nhận cái chân mình nữa. Nếu tôi phải sử dụng một cái chân gỗ
giống ông thợ hàn nồi Jaber thì sao? “Anh không co chân lại được,”
tôi nói.

“Anh phải cố lên,” Annabella nói. Nó vòng ra sau lưng tôi và dùng

hai cánh tay xốc nách tôi. “Em sẽ nâng anh đứng lên, rồi anh vòng tay
phải quanh cổ em nhé.”

“Bells, mày không đủ khỏe đâu,” tôi nói. “Anh quá to đối với mày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.