JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 159

Tôi cố gắng huy động từng giọt sức lực cuối cùng. Đám cây đã ở

gần lắm rồi, nhưng càng lúc chúng càng nghiêng sang một bên.

“Anh Jack, đừng bỏ cuộc! Chỉ còn vài bước chân nữa thôi!”

Annabella dựng tôi dậy, và những thân cây đứng thẳng trở lại.

“Gần... đến... rồi! Giờ thì đã đến!” Annabella thở hổn hển. “Chúng

ta đã làm được!”

“Làm được,” tôi lẩm bẩm. Hàng cây hoàn toàn lộn ngược khi tôi

ngã thẳng cẳng xuống mặt đất. Tôi nghe thấy Annabella gọi tên mình,
nhưng âm thanh nghe rất nhỏ và xa xôi, rồi nó hoàn toàn biến mất.

***

Khi tôi tỉnh dậy, trời vẫn sáng rõ. Chân tôi vẫn sưng vù và buốt nhói

như hàng ngàn vết ong đốt, nhưng giờ tôi đã có thể co duỗi nó nhẹ
nhàng. Tôi tóm lấy một cành cây và kéo người lên. Mọi vật mờ nhòa
và quay cuồng, khiến tôi phải ngồi phịch xuống trở lại.

Annabella đâu rồi! Tôi nhìn khắp nơi không thấy nó. Tim tôi bắt

đầu đập dồn trong lồng ngực. Lẽ ra tôi không nên ngủ thiếp đi! Lũ tiên
tí hon có thể đã bắt nó. “Bells?”, tôi gọi.

Thứ gì đó kêu sột soạt trên những cành cây, và tôi cúi khom người

lại, sợ hãi một cuộc oanh kích mới của tiên tí hon. Giờ thì tôi đã hiểu
lý do Bruno sợ bọn chúng đến vậy.

“Anh tỉnh dậy rồi!” Annabella ríu rít. Con bé trèo xuống từ chỗ ngồi

của mình. Lá giắt vào lưng nó, cái váy thì tả tơi và bê bết bùn. Nó đi
chân trần, còn mái tóc thì rối như tổ quạ đến mức trông nó đủ hoang
dại để trở thành một ả tiên tí hon. Nó đang cầm trong tay một sợi dây
thừng bện từ những sợi cỏ khô khổng lồ màu nâu.

“Cái đó để làm gì?”
“Ồ. Lúc anh ngủ em thấy chán quá. Em nghĩ nó có thể sử dụng để

làm gì đó. Em cũng không biết nữa.” Con bé cuộn sợi dây lại, lẳng nó
qua vai và nhìn xuống đôi bàn chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.