JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 170

“Ý cháu là... chúng ta là nô lệ của chúng?”, một người đàn ông hỏi.
“Theo một cách nào đó ạ,” tôi nói. “Phức tạp lắm.”
“Con muốn về nhà,” cô bé con rên rỉ, úp mặt vào lòng người mẹ.
“Không còn nhà nữa đâu,” một người đàn ông nói. “Chúng đã cướp

đi của chúng ta mọi thứ, kể cả bản thân chúng ta.”

Cửa sau xe bật mở, và những người hầu bắt đầu dỡ xuống đám sọt

và giỏ. Tôi nghe thấy tiếng Frederick hướng dẫn họ nơi mọi thứ cần
tới, dĩ nhiên chủ yếu là nhà bếp.

Những người trong lồng rên rỉ và nép sát vào nhau.
“Mọi việc sẽ ổn thôi.” Tôi cố gắng tỏ ra dũng cảm và đáng tin cậy

như một người anh hùng cần phải thế. “Chúng ta sẽ đánh bại lũ khổng
lồ.”

“Chúng ta ư?”, một người đàn ông nói. “Tôi thấy chẳng có cách nào

cả.”

Thình lình hai bàn tay khổng lồ thò vào trong chiếc xe và lôi ra

chiếc chuồng chim đầy người. Tôi cúi thật thấp sau cái giỏ đựng bí
ngô và hé nhìn qua một mắt gỗ bên thành xe. Frederick đang đung đưa
cái lồng trước mặt hắn.

“Mua ha ha ha ha!”, hắn cười như điên như dại và làm mặt ma dọa

những người tí hon, khiến họ gào thét và rung lắc các nan lồng.

Bruno bước ra từ sau chiếc xe ngựa. “Đưa ông ấy đây,” nó yêu cầu.
“Ai cơ?” Frederick hạ thấp cái lồng xuống.
“Anh biết ai mà. Ngài Bluberys.”
Frederick gãi đầu như thể đang bối rối. “Ngài Bluberys? Tao không

biết mày đang nói gì. À! Ý mày là bé búp bê của mày.”

“Hiệp sĩ của em!” Bruno nói. “Anh nói anh sẽ trả ông ấy lại cho em

sau cuộc cướp bóc.”

Frederick mỉm cười tàn nhẫn. “Mày biết đấy, Bruno, mày đã quá

lớn xác để chơi búp bê rồi. Tao nghĩ tốt nhất là... trả bạn mày về đúng
chỗ của lão.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.