JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 211

Tôi nhấc một miếng vàng. Nó nhẵn mịn và mềm mại như một ổ

bánh mì tròn. Ngon quá. Tôi mở miệng toan cắn một miếng.

“Chậc, chậc, con trai. Nếu ta là cậu, ta sẽ không làm thế đâu,” một

người đàn ông nói. Tôi thả rơi miếng vàng và nhìn quanh quất.

“Cháu không muốn... Cháu không định...,” tôi lắp bắp.
Người đàn ông phá lên cười. “Đừng lo. Chúng ta đều đã từng có lúc

cố thử ăn nó, nhưng luôn kết thúc với một mảnh răng gãy, hoặc một
cơn đau bụng rất, rất tệ hại.”

Tôi quan sát người đàn ông chăm chú hơn. Ông ta nom quen quen.

Ông ta cao, gầy, hói đầu, ngoại trừ gương mặt bẩn thỉu râu xồm xoàm
và một bộ ria uốn cong. “Cháu có biết ông không ạ?”, tôi hỏi.

“Đương nhiên, đương nhiên,” ông ta đáp. “Chúng ta vừa quen nhau

ở đây xong, đúng không?” Hàng ria của ông ta nhúc nhích và động
đậy nom như đôi râu bướm.

“Bác thợ bánh Baker?” Đôi mắt ông ta mở lớn. Phải, chính là ông

ấy rồi! Và kia là tiệm bánh của ông ta! Chỉ có vài chỗ rạn nứt và móp
méo, nhưng chính là cái tiệm bánh đã từng đứng sừng sững giữa làng,
ắp đầy bánh nướng và bánh mì tròn dinh dính. Tôi có thể đánh đổi mọi
thứ lấy một ổ bánh mì Nutty-Nutty lúc này.

“Ta có quen cậu không?” Thợ bánh Baker hỏi.
“Cháu là Jack. Cháu sống trong một nông trại gần tiệm bánh của

bác.”

“Jack...” Ông ta xoắn xoắn bộ ria. “À, ừ, ta nhớ ra rồi. Thằng bé

quậy phá. Nhà cháu vẫn giữ được trang trại chứ?”

“Không hẳn ạ. Ý cháu là ngôi nhà thì vẫn còn, cả một phần trang

trại nữa, nhưng bọn khổng lồ đã cướp hết những thứ còn lại.”

“Ta vẫn giữ được tiệm bánh, nhưng sẽ chẳng bao giờ nướng bánh

mì được nữa. Chỉ có vàng.” Ông thở dài đánh sượt. “Vàng, vàng,
vàng.”

“Bác có nhìn thấy bố cháu không ạ?”, tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.