người làm việc trong khi mình chẳng thèm nhấc một ngón tay, ngoại
trừ lúc ăn.”
“Khi nào thì ăn ạ?”, tôi hỏi.
“Sớm thôi, ta mong vậy. Chúng ta đã làm việc rất năng suất ngày
hôm nay. Đức vua sẽ quẳng lương thực xuống khi lão ta tới đây để thu
vàng.”
Ông thợ bánh Baker lôi cái nồi đun vàng ra và đổ nó vào một trong
những chiếc khuôn.
Tôi ngước nhìn lên trần hầm ngục. Nó đã tối om, không còn tia sáng
nào lọt qua vỉ lò nữa. Mọi người bắt đầu ngơi tay làm việc. Họ dừng
việc bổ trứng. Vài ngọn lửa đã bị dập tắt. Những đồng xu vàng được
lăn lại và xếp thành từng chồng cao như những ngọn tháp trên cái bệ.
Mọi người ngước lên nhìn đầy mong ngóng, chờ đợi lương thực được
thả xuống. Tôi hình dung những trái dưa, những trái quả mọng rơi
xuống như mưa. Tôi sẽ nếm chúng thật lâu trên đầu lưỡi.
Tôi nhìn thấy Tom, nhưng nó tránh ánh mắt tôi. Nó đứng cùng với
một thằng bé nom như đã ở đây từ rất lâu rồi. Thằng bé ấy gầy trơ
xương, quần áo rách nát dính đầy muội than, và đôi mắt đặc biệt vô
hồn. Liệu đó có phải là số phận đã được định đoạt từ trước cho tôi và
Tom đó chăng?
Hầm ngục trở nên lặng phắc trong hy vọng. Cổ tôi ngỏng lên mãi
đến phát đau. Dạ dày thì sôi réo ùng ục. Và rồi.
Ầm, ầm, ẦM!
Cả cái hang động rung lên. Những cái tháp xu va vào nhau lanh
canh. Vỉ lò cót két hé mở.
“Vàng của Người, tâu Kim thượng!”, một người tí hon kêu lên, và
Đức vua quay xoay cái tay quay để nâng cái bệ chất đầy xu vàng lên
trên.
Tôi tự hỏi liệu mình có thể trèo lên cái bệ và lẻn trốn ra ngoài bằng
cách nấp trong đống vàng hay không. Tôi đoán rằng Tom cũng cùng
chung ý tưởng, bởi vì nó dợm bước lên phía trước, nhưng người bạn