JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 238

bọn mình có thể trồng thêm nhiều cây phía bên ngoài và trèo xuống.”

“Chúng mình có thể đu xuống như lũ khỉ ấy,” Tom nói.
Chúng tôi quay trở lại lò sưởi. Khoảng chừng năm mươi con người

giờ đã lên tới đỉnh, và vẫn còn nhiều người nữa đang trên đường leo
lên, trên những thân cây đậu, ngô và cà chua. Ngài Bluberys thò ra
khỏi hầm ngục trên con la của ông ta. Bốn chân con vật đang đứng
xiên xẹo theo một cách thức rất vụng về. Chúng được nâng lên bởi
một cây ac-ti-sô mọc chậm.

“Chớ có sợ hãi, hỡi các bần cố nông!” Ngài Bluberys kêu lên. “Ta

tới để dẫn dắt đoàn đây!”

Con la rống lên, và cả hai vấp phải nền lò với những tiếng kim loại

loảng xoảng và rống rít giận dữ.

“Chớ có hoảng sợ!” Ngài Bluberys nói. “Chỉ là một vết xước thôi

mà! Kẻ thù đâu rồi? Ta sẽ chinh phục hắn bằng thanh gươm và lòng
quả cảm này!”

“Suỵttttt! Ngài Bluberys, ông phải giữ yên lặng!” Tôi rít lên.
“Ồ! Phải,” ông ta nhỏ tiếng bô bô đi một chút. “Một hiệp sĩ cao quý

phải biết cách luyện tập sự rón rén.” Ông ta nhón chân đi quanh với
những bước xoạc dài cường điệu, trong khi bộ giáp trụ kêu cót két trên
cái nền lò lát gạch hoa vàng nguyên khối.

Con gà kêu cục ta cục tác và vỗ cánh phành phạch. “Cái gì thế?”

Ngài Bluberys kêu lên, hết ngó phải lại nhìn trái. “Lộ diện đi, hỡi con
quái vật đáng sợ. Chuẩn bị!” Giọng ông ta rổn rảng vang vọng khắp
căn phòng.

“Ngài Bluberys, suỵtttt! Ông đánh thức Đức vua mất!”
“Đức vua ư? Ý mi muốn nói vị chúa tể cao quý đã tới để bảo vệ

chúng ta ư? Hãy dẫn ta tới chỗ Người. Ta lúc nào cũng là kẻ bề tôi tận
tụy của Người!”

“Không, không.” Tôi vỗ tay lên trán. “Không phải vua của chúng

ta! Lão vua khổng lồ cơ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.