JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 48

mình sẽ phải thực sự ăn những hạt đậu này dù chỉ một giây. Kinh chết
đi được.

Mẹ bắt tôi leo lên dây đậu và hái xuống tất cả những hạt đậu đã đủ

chín. Trước lúc ngày tàn, hầm chứa nhà tôi đã chất đầy có ngọn với
không gì khác hơn là những hạt đậu xanh khổng lồ, và mẹ lại bắt tay
vào nấu nướng. Mẹ luộc đậu, muối đậu, phơi đậu, xay đậu thành các
món súp và bánh. Thậm chí mẹ còn nấu món cháo đậu cho bữa sáng.
Eo ơi! Tôi nghĩ bùn đất và giun dế còn có vị thơm ngon hơn. Tôi gần
như sẵn lòng chén chúng thay vì đậu.

“Tại sao nó không phải là một cây táo, hay một bụi mâm xôi khổng

lồ cơ chứ?” Tôi nói, lăn lăn một hạt đậu luộc vĩ đại trên đĩa của mình.

“Quá nhiều gai,” mẹ đáp. “Cứ thử tưởng tượng hàng ngàn mũi nhọn

chĩa vào mình mỗi khi con cố hái một quả mâm xôi xem.” Mẹ ăn một
thìa đầy cháo đậu và nhoẻn miệng cười như một đứa con gái nhỏ. Đây
là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của mẹ kể từ khi bố ra đi. Tất
nhiên là mẹ đang vui, bởi vì giờ chúng tôi đã có đủ lương thực cho
suốt những ngày đông tháng giá, nhưng tôi có cảm giác rằng mẹ còn
đang ngấm ngầm tận hưởng nỗi khốn khổ của tôi - đặc biệt là khi tôi
chẳng thể oán trách ai khác ngoài chính bản thân mình.

Đêm đó tôi ngủ trong cái pháo-đài-hạt-đậu của mình, và nó khiến

tôi da diết nhớ những lần hai bố con cắm trại dưới bầu trời sao, bên
cạnh cây sồi khổng lồ. Bố sẽ kể cho tôi nghe câu chuyện về tên khổng
lồ đã tóm được cụ tổ Jack đang ngủ tít thò lò dưới một gốc cây và
mang cụ về tòa lâu đài của y để ăn thịt.

“Lỡ một tên khổng lồ tới và thấy con ở đây thì sao?”, tôi thường hỏi

bố như thế.

“Thì bố sẽ bảo vệ con,” bố đáp.
“Thế nếu chúng bắt con đi?”
“Thì bố sẽ tới và giải cứu con,” bố trả lời.
Nhưng mọi chuyện sẽ khác hẳn khi chính bố là người bị bắt. Điều

này chưa từng có trong truyện. Tên khổng lồ luôn luôn bắt Jack, chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.