JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 92

“Con gà đó để phục vụ cho bữa tối thì sẽ có ích hơn,” Hoàng hậu

nói. “Thần thiếp nghe phong thanh rằng các con dân của bệ hạ dường
như chẳng còn gì mà ăn nữa.”

“Cô đang nói cái quái gì thế?” Đức vua nói.
“Chúng ta có đầy lương thực. Gần như ngày nào chẳng có hàng xe

đầy chở đến?”

“Là từ những miền đất tí hon Bên Dưới!”
Hoàng hậu kêu lên. “Điều này có thể kéo dài bao lâu nữa? Tất cả

đều bé xíu. Có được bao nhiêu ngôi làng tí hon cả thảy đây?”

“Làm sao trẫm biết được?” Đức vua đáp. “Hỏi lũ em trai cô ấy.

Chúng là những kẻ đích thân đi xuống chốn dơ dáy đó mà!”

“Frederick và Bruno ư?”
Tai tôi vểnh lên trước thông tin này. Frederick và Bruno. Chúng hẳn

là hai tên hung bạo đã bắt bố đi.

“Phải,” Đức vua đáp. “Rốt cuộc bọn chúng cũng tỏ ra hữu ích cho

trẫm, không giống như cô và lão bố trí trá của cô. Phước bảy mươi đời
cho cô đã không phải chịu chung số phận với lão, sau khi ta phát hiện
ra rằng cô không thể quay rơm thành vàng nữa.”

Hoàng hậu thè lưỡi. “Bệ hạ không thể lưu đày thiếp! Bởi vì thiếp đã

có Archie!” Bà ta ôm ghì đứa bé vào ngực.

“Hừ, tất cả là nhờ vào lũ em trai cô đang nai lưng trả nợ đấy thôi.

Trẫm tin rằng giờ này chúng đang ở trong kho vũ khí, chuẩn bị cho
một cuộc bố ráp khác.”

“Nhưng lương thực của người tí hon quá nhỏ,” Hoàng hậu thốt lên,

nhặt một củ khoai tây bằng hai ngón tay. “Chúng có thể nuôi sống ta
trong bao lâu?”

“Việc đó thì có gì quan trọng? Khi nào hết, chúng ta lại kiếm thêm!

Lúc nào cũng có thêm.”

“Nhưng... thế còn những người tí hon? Hành động này khác nào

trộm cướp đâu?” Hoàng hậu hỏi. “Bệ hạ không sợ họ sẽ nổi giận sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.