JACK LONDON TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC - Trang 119

cũng đã chứng kiến nhiều lần. Theo cậu, có chống lại tên đốc công thì cũng
chỉ vô ích, chẳng khác gì chống lại ý muốn của máy móc. Người ta sản xuất
ra máy móc là để cho nó chạy theo ý muốn của nó và làm những nhiệm vụ
mà nó phải làm. Cả tên đốc công cũng chẳng khác gì cái máy.

Đến mười một giờ cả phòng máy dệt xôn xao nhốn nháo. Sự náo động

trong nháy mắt đã lan ra khắp phòng một cách bí hiểm. Một cậu bé một
chân đang làm ở máy đối diện với Giôn vội chạy thẳng đến cái xe thùng
đựng suốt để không, lao vào và mất hút trong đó, mang theo cả cái nạng.
Viên giám thị của nhà máy đang đi lại, theo sau là một người mặc sang
trọng, áo sơ-mi cổ cồn – theo như sự đánh giá của Giôn thì ông ta là một
nhà quý phái, một "viên thanh tra".

Ông ta vừa đi vừa nhìn chăm chăm vào các cậu bé. Đôi lúc ông ta dừng

lại hỏi chuyện. Mỗi lần như thế, ông ta buộc lòng phải hét to, mặt mũi nhăn
nhúm đến buồn cười, để cho các cậu bé nghe thấy mình. Cặp mắt lanh lợi
của ông ta phát hiện ra một chiếc máy không có người làm bên cạnh máy
của Giôn, nhưng ông ta không nói gì. Giôn cũng bắt gặp cặp mắt của ông
ta, thế là ông ta quay lại, nắm lấy tay Giôn kéo lại một bước.Sau đó ông ta
bật lên một tiếng kinh ngạc và thả tay cậu ra.

- Khá gầy, - viên giám thị cười, tỏ ra lo lắng.

- Như ống sậy, - người kia trả lời. – Ông hãy nhìn cẳng chân này xem,

cậu ta bị còi xương, nhưng mới chớm thôi, dẫu sao cũng đã bị rồi. Cuối
cùng mà không mắc chứng động kinh, thì thế nào cũng bị bệnh lao trước
mà xem.

Giôn lắng nghe, nhưng không hiểu gì. Hơn nữa cậu đâu có quan tâm

đến những bệnh tật phát sinh trong tương lai. Trước mắt có một bệnh hiểm
nghèo đang đe dọa cậu dưới hình thức là viên giám thị (thanh tra?).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.