JACK LONDON TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC - Trang 190

trong ít ngày, lúc có thể kiếm được việc, và vào những buổi sớm tinh mơ,
anh đã chạy quanh khu Đômênơ để luyện đôi chân. Nhưng luyện tập mà
không có người cùng tập, và lại còn phải nuôi một vợ, hai con là một việc
rất khó khăn. Anh sẽ đấu với Xenđơn, nên anh rất khó mua chịu được thêm
chút ít nữa ở các cửa hàng. Anh thư kí của câu lạc bộ Gâyơti đã ứng trước
cho Tôm Kinh ba bảng – phần chia của người thua – không cho vay thêm
nữa. Đôi khi anh vay mấy người bạn cũ được dăm hào, họ lẽ ra có thể cho
vay nhiều hơn đôi chút, nhưng vì năm nay là năm hạn hán, bản thân họ
cũng đã vất vả lắm rồi. Không, che giấu sự thật thực là vô ích, việc tập
luyện của anh chẳng ra gì. Lẽ ra, anh phải có đồ ăn thức uống khá hơn và
không phải lo lắng nghĩ ngợi. Hơn nữa, khi một người đã bốn mươi tuổi thì
cũng khó được sung sức bằng lúc mới hai mươi.

Tôm Kinh hỏi:

- Mấy giờ rồi, em Lidi?

Vợ anh đi qua hành lang, sang nhà bên cạnh hỏi giờ, rồi quay lại:

- Tám giờ kém mười lăm, anh ạ.

- Trận đấu đầu tiên sẽ bắt đầu trong ít phút nữa. Chỉ là một trận “dọn võ

đài”. Rồi đến trận đấu bốn hiệp giữa Đilơ Oen và Gritli, và trận mười hiệp
giữa một tay mới nổi với một gã thuỷ thủ nào đó. Anh không thể đấu được
hơn một giờ.

Đã mười phút lặng lẽ trôi qua, Tôm Kinh đứng dậy:

- Sự thật là, em Lidi ạ, anh không được luyện tập đầy đủ.

Anh với cái mũ, rồi đi ra phía cửa. Anh không định hôn vợ – anh không

bao giờ làm thế vào những lúc ra khỏi nhà, – nhưng tối nay, Lidi lại liều ôm
hôn chồng. Chị quàng hai tay ôm lấy anh, ép anh cúi xuống sát mặt chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.