JACK LONDON TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC - Trang 191

Đứng sát vào cái thân hình to lớn của người đàn ông này, trông chị lại càng
nhỏ bé. Chị nói:

- Anh Tôm, chúc anh may mắn, anh phải thắng hắn nhé.

- Ờ, anh phải thắng hắn, – anh nhắc lại. – Tất cả những việc phải làm

chỉ có thế thôi. Anh phải thắng hắn.

Anh cố cười chân thật trong lúc Lidi nép chặt vào anh hơn nữa. Tôm

Kinh đưa mắt qua vai vợ, nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng. Đó là tất
cả những thứ anh có trên cõi đời này, cùng với tiền nhà chưa trả, người vợ
và hai đứa con. Anh phải rời căn buồng, đi vào trong đêm tối để kiếm
miếng thịt cho vợ và hai con nhỏ, nhưng không giống như người công nhân
thời hiện đại đến làm những công việc đều đều như máy, mà cách kiếm ăn
của anh thật như trong thời cổ, rất nguyên thuỷ, rất ngoạn mục, như thú vật,
đó là cách đánh nhau để kiếm được miếng thịt.

- Anh phải thắng hắn, – Tôm Kinh nhắc lại một lần nữa, giọng nói có vẻ

tuyệt vọng. – Nếu thắng, đó là ba mươi bảng… anh có thể trả được nợ và
còn lại một ít tiền. Nếu thua, anh chẳng còn được gì cả, ngay cả năm xu để
đi xe điện về nhà cũng không. Anh thư kí đã đưa cho anh tất cả phần của
người thua cuộc rồi. Anh đi nhé, em yêu. Nếu thắng, anh sẽ về thẳng nhà.

- Em sẽ thức đợi anh, – Lidi nới với theo qua hành lang.

Quãng đường đến câu lạc bộ Gâyơti dài trọn hai dặm, vừa đi, Tôm Kinh

vừa nhớ lại những ngày xưa tươi đẹp (một lần, anh đã đoạt chức vô địch
hạng nặng miền Niu Xao Uên), khi đó anh đi xe ngựa đến dự đấu, và hầu
hết các lần đó những tay hâm mộ thể thao đều trả tiền xe để được ngồi cùng
với anh. Còn Tômi Bơn và gã người Mỹ Giéc Giônxơn, hai tay đó đi ô tô
cơ. Giờ thì anh đi bộ! Ai mà chẳng biết: lê bộ hai dặm đường ngay trước
trận đấu chẳng phải là tốt lắm đâu. Anh là một đấu thủ lớp cũ, cuộc đời
chẳng hề vỗ tay tán thưởng những người lớp cũ. Anh chẳng còn được tích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.