Mụ biết mụ đang ở đâu. Cái đảo bé tí teo này không gì khác hơn là đảo
Takokota. Nó chẳng có hồ và cũng chẳng có ai sống trên đó. Nó cách đảo
Hikueru khoảng mười lăm dặm. Mụ không thể nhìn thấy đảo Hikueru
nhưng mụ biết nó nằm ở phía nam.
Nhiều ngày trôi qua. Mụ sống nhờ những trái dừa đã vớ được trong lúc
trôi giạt. Nhưng mụ không dám ăn đầy đủ như ý mụ muốn. Mụ không dám
uống đầy đủ như ý mụ muốn. Việc cứu nạn là một vấn đề. Mụ nhìn thấy
khói của những chiếc tàu cứu nạn ở nơi chân trời, nhưng làm sao người ta
có thể nghĩ mụ đang ở đây, trên hòn đảo Takokota bé tí không người ở này?
Từ đầu mụ đã khốn khổ vì các xác chết. Biển nhất định ném chúng lên
bãi cát bé tí của mụ. Mụ nhất định đẩy chúng trở ra. Ở đây, hàng đàn cá
mập tha hồ đánh chén no nê. Nhưng mụ đẩy riết cũng mệt, không còn sức
nữa mà nay cũng không kịp. Xác chết giăng mắc la liệt tới mức độ khủng
khiếp. Mụ bèn rút lui vào trong, nhưng đâu có xa được bao nhiêu, hòn đảo
quá nhỏ.
Đến ngày thứ mười thì dừa cũng hết. Người mụ tóp đi vì khát. Mụ lang
thang trên bãi tìm dừa. Một điều lạ là xác chết thì nhiều nhưng lại không có
dừa. Chắc chắn dừa phải nhiều hơn người chết chứ! Cuối cùng mụ chán
nản bèn ngồi xuống thở vì kiệt quệ. Thế là hết, không còn cách chi ngoài
việc chờ chết.
Bỗng, mụ để ý thấy cái đầu của một xác chết đang dập dình ở dưới mép
nước. Mái tóc màu hung hung đỏ giống với màu cát trông rất quen. Cái xác
nằm ngửa, không có mặt. Nhưng mụ đang chờ chết, xác người đàn ông đó
là ai đối với mụ cũng chẳng quan trọng.
Một lúc sau, mụ uể oải đứng dậy, tự nhiên bước tới nhìn kỹ hơn. Đúng,
mụ nghĩ đúng, cái xác tóc đỏ ấy không thể thuộc về dân Pomotus tóc đen.
Đó là Levy, lão nhà buôn người Đức gốc Do Thái mập ú đã mua lại viên