tôi, giống như các anh em. Anh ấy là người hiểu biết, anh em hãy nghe anh
ấy nói...".
Kapahei đứng dậy. Trước kia anh đã từng là quan toà. Anh đã từng tọc ở
Punahau, đã từng hội họp với quý ngài lãnh đạo và đại diện cao cấp của các
cường quốc xa lạ để bảo vệ quyền lợi cho những thương nhân và những
nhà truyền giáo. Kapahei đã từng như vậy, nhưng giờ đây - như Koolau vẫn
nói - anh là một con chuột bị săn đuổi, một sinh vật bị đặt ra ngoài vòng
pháp luật, bị chìm đắm trong vũng lầy khủng khiếp của loài người khiển
cho anh vừa phải đứng trên luật pháp, lại vừa bị nó lăm le nhấn xuống đến
tận đáy. Gương mặt anh không có đường nét gì đặc biệt ngoại trừ lỗ mũi, lỗ
miệng trống hoác và đôi mắt trụi cả lông mi, lông mày. "Chúng ta không có
gì phải lo", anh bắt đầu nói; "Chúng ta đòi hỏi họ cứ để mặc chúng ta tự lo
liệu, nhưng nếu họ không để mặc chúng ta, thì đó là chính họ đã tự chuốc
lấy điều phiền toái, và do đó họ phải bị trừng phạt. Như các bạn thấy đấy,
mấy ngón tay của tôi đã rụng cả rồi" - anh đưa tay lên cho mọi người nhìn
thấy - "tôi chỉ còn một lóng của ngón tay cái ở bàn tay trái, với lóng ngón
tay này tôi vẫn có thể ngoéo cò súng như trước đây khi các ngón kia vẫn
còn. Chúng ta yêu đảo Kauai. Chúng ta phải sống ở đây, hoặc chết ở đây,
chứ nhất định không để bị giam hãm trên đảo Molokai. Căn bệnh này đâu
phải của chúng ta; chúng ta đâu làm gì nên tội; khi đem những dân phu đến
lao dịch trên đất đai cướp của chúng ta, bọn người rao giảng lời Chúa và lời
của rượu Rhum đã đem theo cả căn bệnh này. Đã từng là quan toà, tôi biết
luật, biết lẽ phải, và tôi xin tuyên bố với các bạn: tranh cướp đất của người
ta, gieo rắc bệnh cho người ta rồi giam hãm người ta suốt đời trên đảo tù,
đó là những hành vi bất công".
"Đời người thì ngắn ngủi mà chuỗi ngày đó lại chất chứa khổ đau",
Koolau nói. "Chừng nào còn có thể được, chúng ta cứ ăn uống, cứ nhảy
múa, cứ sống cho thật vui lên...".