Lui Xécvalốt mỉm cười không nói gì. Anh ta liếc nhìn Maria
Valenxuêla và biết rằng cuộc đấu bò ở chỗ họ ngồi đã thắng. Từ lúc ấy
chẳng bao giờ chị ấy đáp lời tên người nước ngoài nói những điều như vậy.
Nhưng cả tôi và Lui Xécvalốt đều không ai ngờ đến kết quả của ngày hôm
đó. Tôi sợ rằng mình không hiểu hết những người nước ngoài. Làm thế nào
chúng tôi có thể biết được Giôn Han, từ 1 người tức giận 1 cách dữ tợn như
vậy lại đột nhiên điên được? Nhưng như chúng ta sẽ biết, anh ta đã điên.
Anh ta tự nhủ rằng con bò đối với anh ta không quan trọng gì lắm. Vậy tại
sao con ngựa lại quan trọng làm vậy? Như thế tôi không thể nào hiểu nổi.
Đầu óc của Giôn Han thiếu logic. Đó là lời giải thích duy nhất.
-ở Kitô đưa ngựa vào trường đấu bò là chuyện không phải thường
xuyên. - Lui Xécvalốt nói nhìn lên bảng chương trình - ở Tây Ban Nha, vấn
đề này là phổ biến. Còn ở Kitô, hôm nay do được phép đặc biệt, chúng tôi
mới có ngựa đấu trong trường đấu. Sau đây là cuộc đấu giữa bò và ngựa
cùng người đấu bò. Những người vác thương và cưỡi ngựa ấy mà.
-Con bò sẽ bị giết trước tiên - Giôn Han nói - Thế những con ngựa sau
đó cũng bị chết như vậy chứ?
-Người ta bịt mắt những con ngựa để chúng không nhìn thấy những
con bò - Lui Xécvalốt nói - Tôi đã chứng kiến nhiều con ngựa bị giết chết.
Cảnh tượng thật là ghê gớm.
-Tôi đã nhìn thấy người ta giết bò - Giôn Han nói - Bây giờ tôi lại
chứng kiến cảnh ngựa bị giết chết để tôi may ra có thể hiểu 1 cách đầy đủ
hơn những điểm cao đẹp của môn thể thao này.
-Đó là những con ngựa già - Lui Xécvalốt nói - Không còn dùng được
vào việc gì nữa.
-Ra vậy - Giôn Han nói.
Con bò thứ 3 tiến vào, và trong nháy mắt cả 2 người đấu bò xông ra, 1
người đứng ngay ở dưới chỗ chúng tôi ngồi. Anh ta cưỡi 1 con ngựa gầy và
già, đúng thế, trông trơ xương và ghẻ lở.
-Thật là tuyệt vời cho con ngựa đáng thương kia, lại có thể chịu được
gánh nặng của con người cưỡi nó - Giôn Han nói - Bây giờ con ngựa đấu
với con bò, dùng loại vũ khí gì?
-Con ngựa không đấu với con bò đâu - Lui Xécvalốt nói.