Austin Lewis [21] nói về thời kỳ đó cũng đã từng phát biểu: “Những kẻ
được Chúa dạy: “Hãy nuôi lấy đàn chiên của ta” lại chính là những kẻ nhìn
đàn chiên ấy bị bán đi làm nô lệ và bị vắt sức ra cho đến chết mà không một
lời phản đối [22]…” Nhà thờ cứ thể gắn trám đường vào miệng. Trước khi
tiếp tục người có đồng ý với tôi hay không đồng ý, xin nói toạc móng heo
cho tôi biết. Có phải là Nhà thờ đã gắn trám đường vào miệng không?
Đức Giám mục Morehouse ngập ngừng. Cũng như bác sĩ Hammerfield,
Người không quen cái lối mà Ernest gọi là “đánh tung thâm”.- Lịch sử thế
kỷ thứ mười tám đã viết rồi, – Ernest nói như rìu chém đá. – Nếu Nhà thờ
không gắn trám đường vào miệng thì người ta cũng phải thấy có một lời
phản đối nào trong sử sách chứ?
- Kể thì lúc đó Nhà thờ cũng có làm lơ đi thật, – đức Giám mục thú
nhận.
- Ngay cả bây giờ nữa, Nhà thờ vẫn cứ làm lơ.
- Ở đây thì tôi không đồng ý, – đức Giám mục nói.
Ernest ngừng lại, chăm chú nhìn Người và nhận lời thách thức.
- Được lắm, – anh bảo, – rồi ta xem. Ở Chicago, phụ nữ làm việc mỗi
tuần được chín hào lương. Nhà thờ có phản đối không?
- Tôi không thể biết việc này, – đức Giám mục đáp. – Chết thật, có chín
hào thôi ư?
- Nhà thờ có phản đối không? – Ernest hỏi day lại.
- Nhà thờ không biết điều đó, – đức Giám mục kiên quyết chống đỡ.
- Thế mà Chúa đã từng dạy Nhà thờ là “hãy nuôi lấy đàn con chiên của
ta” đấy. – Ernest nói mỉa. Sau đó, anh bảo:
- Xin ngài bỏ quá cho tôi đã nói đay ngài. Chúng tôi bất bình với các
ngài, liệu ngài có lấy thế làm lạ không? Các ngài có đem việc dùng trẻ con
trong các nhà máy sợi ở miền Nam ra phản đối [23] trước nhà thờ tư bản
chủ nghĩa của các ngài không? Trẻ con sáu bảy tuổi thay phiên nhau làm
đêm, mỗi phiên mười hai tiếng đồng hồ. Chúng nó không bao giờ được
nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Chúng nó chết như ruồi bọ. Tiền lời của bọn tư
bản là do máu chúng nó mà ra. Các ngài dùng tiền đó để xây những thánh
đường lộng lẫy ở New England. Và trong những Thánh đường ấy, đồng loại