JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1113

khi nó đùa với nhau 1 lát, con chó sói bỏ đi, ung dung chạy những bước dài
nhún nhẩy nhịp nhàng với 1 cung cách tỏ ra hắn đang nhằm đi tới 1 nơi nào
đó. Hắn lại tỏ ý với Bấc là hắn muốn Bấc cùng đến nơi đó với hắn, và
chúng chạy bên nhau trong bóng tối mờ mờ, ngược suốt theo lòng suối, đi
vào hẻm núi nơi con suối chảy ra, và vượt qua đường phân thuỷ hoang vắng
nơi con suối bắt nguồn.

Qua sườn dốc bên kia đường phân thuỷ, chúng ta xuống 1 vùng bằng

phẳng, có những dải rừng lớn và nhiều khe suối, và cứ thế mải miết chạy
qua các dải rừng ấy hết giờ này sang giờ khác. Mặt trời lên cao và khí trời
ấm dần. Bấc vui sướng như ngây như dại. Nó biết thế là cuối cùng nó đã
đáp lại tiếng gọi, nó đang chạy bên cạnh kẻ anh em ruột thịt chốn núi rừng,
và phía chắc chắn là nơi xuất xứ của tiếng gọi. Nhưng ký ức tự thuở cổ xưa
đang kéo về với nó nhanh chóng và lòng nó đang náo nức với những ký ức
ấy, cũng giống những điều thực tại mà chính các ký ức xa xưa ấy là cái
bóng lồng theo. Nó đã sống những giây phút như thế này thuở trước, đâu đó
trong cái thế giới kia mà nó đang lờ mờ hồi tưởng lại, và giờ đây nó lại
được sống những giây phút như vậy, tự do chạy thênh thênh giữa cõi thiên
nhiên khoáng đãng, dưới chân là mặt đất còn tinh khôi nguyên vẹn, và trên
đầu là bầu trời mở rộng bao la.

Chúng dừng lại bên 1 dòng suối róc rách chảy để uống nước. Và khi

dừng lại, Bấc sực nhớ tới Giôn Thoóctơn. Nó ngồi xuống tại chỗ, con sói
tiếp tục đi tới trước, lại quay lại với Bấc, hít mũi với Bấc và làm những
động tác như để khuyến khích Bấc. Nhưng Bấc quay đằng sau và từ từ lui
trở về theo lối cũ. Trong gần 1 tiếng đồng hồ, con chó hoang anh em chạy
lui theo bên cạnh Bấc, vừa chạy vừa khe khẽ kêu ư ử, rồi hắn ngồi xuống
hếch mõm lên trời, tru lên 1 tiếng dài. Tiếng tru sao mà thê thảm, Bấc cứ
tiếp tục mải miết chạy trở về không quay lại, nó nghe tiếng hú kia mỗi lúc 1
nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút ở phía sau xa.

Giôn Thoóctơn đang ăn bữa tối thì Bấc lao vào khu trại và nhảy bổ vào

anh trong 1 cơn lốc thương yêu như điên như dại, đẩy anh lật nhào, trèo lên
người anh liếm mặt anh, ngoạm lấy bàn tay anh - chơi cái trò ông tướng
ngốc, như Giôn Thoóctơn thường mệnh danh cho lối biểu thị ấy - còn
Thoóctơn thì ôm lấy nó lắc, đảo tới đảo lui và rủa yêu nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.