- Bà muốn gọi là cẩu thả hay gọi là gì thì gọi. Trong thực tế thì làm việc
hàng tiếng đồng hồ liền ai cũng phải mệt.
Tôi bắt đầu có cảm tình với anh ta. Anh ta quả là thuộc loại trên, khá
hơn nhiều kẻ khác.
- Ông là người có học hơn đa số những người lao động, – tôi bảo anh ta
thế.
- Tôi đã học hết trung học, – anh ta đáp. – Tôi phải làm nghề gác cửa
để lấy tiền đi học. Mộng của tôi là vào Đại học. Nhưng ông cụ tôi mất, thế
là tôi lại vào làm ở nhà máy. Lúc được thăng chức đốc công, tôi cưới vợ, rồi
có con. Thế là tôi không còn là chủ của tôi nữa.
- Ông nói thế nghĩa là thế nào? – Tôi hỏi.
- Tôi đang cắt nghĩa tại sao tôi làm như thế, tại sao đã làm theo những
chỉ thị của người ta.
- Chỉ thị của ai?
- Của đại tá Ingram. Ông ta thảo những lời tôi phải khai trước toà.
- Và lời khai đó đã khiến cho Jackson thua kiện. – Anh ta gật đầu, mặt
đỏ lên như gấc.
- Và Jackson có một vợ, hai con trông cậy cả vào bác ta.
- Tôi biết, – anh ta bình tĩnh đáp, mặc dầu mặt anh ta càng sạm lại.
- Ông hãy nói cho tôi nghe, – tôi tiếp, – ông đã từng học hết trung học,
vậy biến thành một người làm nổi một việc như thế trước toà án thì có dễ
không?
Anh ta chợt đùng đùng nổi giận, khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ. Anh
ta thốt ra những câu nguyền rủa kinh người [30] và nắm tay lại như sắp
đánh tôi.
Một lúc sau anh ta lại bảo:
- Xin lỗi bà, không, không dễ đâu!… Bây giờ mời bà đi đi thì hơn… Bà
đã moi được từ miệng tôi tất cả những điều bà muốn biết. Nhưng tôi nói
cho bà rõ trước khi bà ra về: bà đừng nhắc lại những điều tôi đã nói với bà
làm gì, vô ích. Tôi sẽ chối, vì không có ai làm chứng cả. Tôi sẽ chối hết,
chối hết, nếu cần tôi sẽ thề trước toà để mà chối.
Sau khi gặp Smith, tôi lại khoa Hoá học tìm ba tôi trong phòng giấy và
gặp Ernest ở đấy. Thật bất ngờ quá, nhưng anh chào tôi với cặp mắt táo tợn,