JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1280

Nhưng bị thương tổn hơn hết là lòng kiêu hãnh của anh. Anh đã quá dễ

dãi. Bọn họ đã lừa anh, vậy mà anh không có gì để chứng minh điều đó.
Ngay một anh nông dân khờ khạo nhất cũng phải đòi giấy tờ chứng cứ, vậy
mà anh chẳng có gì ngoài sự đồng ý của một con người quân tử, mà lại là
một lời đồng ý trên cửa miệng. Sự đồng của một người quân tử! Thật đáng
phỉ nhổ. Giọng nói của John Dowsett lại vang lên trong tai anh, hệt như khi
anh nghe nó qua máy điện thoại: "Xin lấy danh dự của một người quân tử".
Chúng nó là những tên ăn cắp vặt, những tên lừa đảo. Bản chất của chúng là
như thế và chúng đã chơi trò lường gạt anh. Báo chí đã nói đúng. Anh đến
Nữu Ước là để cho thiên hạ làm thịt anh, và các quý ông Dowsett, Letton,
và Guggenhammer đã làm điều đó. Anh chỉ là một chú cá con, và họ đã bỏ
ra mười ngày để nuốt gọn anh và cả số mười một triệu đô-la của anh. Dĩ
nhiên là trong suốt quãng thời gian đó họ liên tục lột tiền của anh. Bây giờ
thì họ đang mua lại các cổ phần đồng Thung lũng Ward dễ như ăn cườm
sườn trước khi thị trường ổn định trở lại. Có lẽ là Nathaniel Letton sẽ dùng
phần tiền cướp được của anh để dựng thêm vài cơ sở cho trường đại học
của hắn; Lon Guggenhammer sẽ mua thêm mấy động cơ mới cho chiếc du
thuyền của hắn. Còn tên quỷ Dowsett sẽ làm gì thì anh không biết chắc - có
lẽ là hắn sẽ xây thêm một loạt ngân hàng mới.

Ánh Sáng Ban Ngày ngồi uống rượu và ôn lại cuộc đời của anh

ở Alaska, sống lại những tháng năm gian khổ mà anh đã phải chiến đấu để
có được mười một triệu đô-la. Trong một thoáng, cái ý đồ sát nhân gậm
nhấm trái tim anh, những ý tưởng ngông cuồng và những kế hoạch vội vã
nhằm giết cho được những kẻ đã phản bội loé lên trong đầu anh. Chính đấy
mới là điều cái anh chàng trẻ tuổi cần làm thay vì tự tử. Lẽ ra anh ta phải
bắn chết hết bọn chúng. Ánh Sáng Ban Ngày mở chiếc va li lấy ra một khẩu
súng lục tự động - một khẩu Coll 44 to. Anh mở khoá an toàn và xoay ổ
đạn. Tám viên đạn theo nhau chạy ra. Anh lại lắp đạn vào, cho một viên lên
nòng, kéo cần mổ lên, rồi đóng khoá an toàn lại. Anh đút khẩu súng vào túi
trong của chiếc áo khoác, đứng lên gọi một ly Martini nữa rồi lại ngồi phịch
xuống ghế.

Anh nghĩ ngợi liên tục trong suốt một tiếng đồng hồ, lần này không

cười nữa. Mặt anh nhăn nheo lại, và trong những nếp nhăn ấy có thể thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.