Ferguson rõ ràng có vẻ bằng lòng khi nghe anh hỏi.
- Trước hết, - ông ta bắt đầu nói. Các bác sĩ đều tuyệt vọng về tôi. Họ
cho là giỏi lắm thì tôi cũng chỉ sống thêm được vài tháng mà thôi, ấy là sau
khi tôi đã nằm viện một thời gian và qua châu Âu và Hạ Uy Di để dưỡng
bệnh rồi đấy nhé. Họ thử chạy điện, bắt tôi ăn kiêng, nói chung là họ đã thử
mọi cách. Các đơn thuốc và tiền chữa chạy làm cho tôi sạt nghiệp, vậy mà
bệnh của tôi ngày càng tồi tệ hơn. Vấn đề của tôi là ở chỗ tôi sinh ra cơ thể
đã yếu sẵn. Hơn nữa, tôi sống phi tự nhiên - làm việc nhiều, trách nhiệm
nhiều, lúc nào cũng căng thẳng. Tôi là chủ bút của báo Diễn đàn thời đại.
Ánh Sáng Ban Ngày thầm giật mình kinh ngạc, bởi vì tờ Tờ Diễn đàn
thời đại đã là tờ báo lớn nhất và có thế lực nhất ở San Francisco. Ngay lúc
này đây nó cũng vẫn giữ vị trí đó.
- Tôi không đủ sức khoẻ để chịu đựng sự căng thẳng như thế. Dĩ nhiên
là thể lực cũng như trí lực của tôi phản ứng lại ngay. Tôi phải dùng
rượu Whiskyđể trợ lực, nhưng rượu Whisky thì cũng chẳng tốt gì, cũng như
cuộc sống suốt ngày ở các câu lạc bộ và khách sạn chẳng tốt gì cho dạ dày
và các cơ quan khác trong người tôi. Tôi mắc bệnh là vì thế đấy. Tôi đã
sống sai nguyên tắc.
Ông ta nhún vai rồi đưa tẩu thuốc lên miệng hút.
- Khi các bác sĩ đã chào thua thì tôi cũng chào họ luôn. Chuyện này
cách đây mười lăm năm rồi. Hồi còn trẻ, khi còn ngồi dưới mái trường đại
học, tôi thường đến đây săn bắn vào những kỳ nghỉ hè. Khi bệnh tôi hết hy
vọng rồi thì tự nhiên tôi thấy muốn trở về sống với đồng quê. Thế là tôi từ
bỏ, từ bỏ tất cả, để về sống tại Thung lũng Mặt Trăng này. Thổ dân ở đây
gọi thung lũng Sonoma này là thung lũng Mặt Trăng. Năm đầu tôi sống
trong cái trái sau lều đấy. Sau tôi cất túp lều này rồi cho chuyển sách vở
đến. Trước kia tôi chẳng bao giờ hiểu hạnh phúc hay sức khỏe là gì cả. Ông
cứ nhìn tôi mà xem. Ông có dám nói là tôi đã bốn mươi bảy tuổi rồi không?
- Khoảng bốn mươi tuổi là nhiều - Ánh Sáng Ban Ngày công nhận.
- Vậy mà ngày mới đến đây, mười lăm năm về trước, trông tôi cứ như
là đã gần sáu mươi rồi đấy.
Họ cứ thế nói chuyện với nhau. Ánh Sáng Ban Ngày như được nhìn thế
giới dưới những góc độ mới. Ðây là một con người không cay cú mỉa mai.