ký giả đã dựng thành những thiên phóng sự hết sức giật gân. Vừa nghĩ đến
những điều này anh vừa tự hỏi không biết tính cả thẹn trinh nữ của nàng có
cho phép nàng nhận là đã nghe nói về lối sống phóng đãng đó của anh hay
không.
- Không, em không thích, - nàng trả lời thẳng thừng khiến anh rất đỗi
ngạc nhiên.
- Tôi hiểu là mình đã quá mức trong các cuộc phóng xe mà báo chí đã
đề cập đến, - anh cố bào chữa, - cũng như trong việc anh đã đánh bạn với
những tay cuồng loạn quá.
- Ý em không muốn nói về những chuyện đó, - nàng nói, - mặc dù em
cũng có nghe như vậy, và thú thật là cũng chẳng ưa gì cái trò đó. Điều mà
em muốn má chỉ là cuộc đời ông nói chung, là công việc ông làm. Có nhiều
phụ nữ có thể cưới những người như ông và cảm thấy hạnh phúc, nhưng em
thì không. Nếu phải quan tâm chăm sóc cho những người như vậy thì em
chỉ cảm thấy buồn khổ mà thôi. Mà một khi em buồn khổ thì người đó cũng
chẳng thể nào hạnh phúc được. Đồng ý lấy một người như vậy sẽ là một sai
lầm đối với em, mà về phần người ấy cũng lầm lẫn nốt, mặc dù nói cho
cùng thì lầm lẫn ấy cũng sẽ không làm người ấy đau khổ lắm vì anh ta còn
có thể tìm vui trong công việc.
- Công việc? - Ánh Sáng Ban Ngày há hốc miệng vì kinh ngạc - Công
việc tôi làm có gì sai đâu nào? Tôi chơi rất công bằng và thẳng thắn. Không
có gì là mờ ám cả. Ngay cả những tổ hợp lớn hoặc những tay bán tạp hoá cò
con lường gạt, dối trá cũng không được như vậy. Tôi chơi đúng luật, không
dối trá, lường gạt hoặc nuốt lời với ai cả.
Dede cảm thấy nhẹ nhõm khi câu chuyện đã chuyển hướng và cho
phép nàng nói thật ý nghĩ của mình.
- Ở xứ Hy Lạp thời cổ, - nàng bắt đầu nói như thể đang giảng bài, - một
người chỉ được coi là một công dân tốt nếu người ấy chịu xây dựng nhà ở
và trồng cây - nàng không đọc hết lời trích dẫn mà vội vàng kết luận ngay -
Ông đã xây được bao nhiêu nhà ở và trồng được bao nhiêu cây nào?
Ánh Sáng Ban Ngày lắc đầu tỏ ý không hiểu nàng đông nói gì.
- À, - nàng nói tiếp, - Ông có nhớ là cách đây hai năm vào mùa đông
ông đã thu mua than góp chứ?