JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1429

Tiếp đến là hình ảnh của tuổi già. Trước mắt anh hiện lên cảnh ông già

mà anh đã gặp ở Thung lũng Ellen lúc ông cụ đang leo đồi trong ánh nắng
chiều rực lửa, râu tóc bạc phơ, tám mươi tư tuổi mà vẫn còn xách nổi chiếc
xô đựng đầy sửa sủi tăm, và trên gương mặt còn đọng lại cái sức nóng hừng
hực âm ỉ của một ngày hè. Đã già rồi mà vẫn còn khỏe như thế đấy. Lời ông
cụ nói như còn văng vẳng bên tai anh: "Đúng đấy, tám mươi tư tuổi rồi,
nhưng vẫn năng nổ hơn chán vạn kẻ khác. Lão chẳng bao giờ rong chơi cả.
Năm 51, lão vượt Khu đồng bằng với một đàn bò và đánh bọn Da đỏ, mà
lúc đó lão đã có vợ và có bảy con rồi đấy".

Kế đó anh nhớ đến bà cụ làm nghề ép nho sống giữa cánh rừng lá thấp

tại một khu đất đã được khai quang nằm trên triền núi, rồi đến anh chàng
Ferguson nhỏ thó, kẻ đã từ trong rừng chạy tọt ra nhanh như một chú thỏ để
chặn đường anh, trước kia đã có thời làm chủ bút điều hành cả một toà báo
lớn, vậy mà giờ đây lại bằng lòng sống giữa rừng bên cạnh một con suối núi
cùng với những loại cây ăn trái do anh ta tự vun trồng và tỉa tót rất cẩn thận.
Ferguson đã giải quyết được một vấn đề. Từ một kẻ ốm yếu nghiện rượu,
anh ta đã bỏ chạy khỏi tay những bác sĩ và những chuồng gà đô thị để rồi
trở nên căng lên vì khỏe mạnh y như một miếng xốp hút nước đến trĩu
nặng. Ánh Sáng Ban Ngày thầm nghĩ: Thế đấy, một kẻ ốm đau quặt quẹo
đến mức các bác sĩ cũng phải chào thua mà còn có thể trở thành một nhà
nông mạnh khỏe như thế, vậy một người còn tráng kiện như mình nếu được
sống trong hoàn cảnh tương tự thì sẽ còn khỏe mạnh biết dường nào - Anh
chợt nghĩ đến lúc thân thể anh sẽ trở lại cường tráng như xưa. Rồi anh liền
nghĩ ngay đến Dede và ngồi bệt xuống giường, tự lấy làm ngạc nhiên vì
một ý nghĩ hay ho vừa vụt đến trong đầu.

Anh ngồi không lâu. Đầu óc anh vốn quen làm việc lẹ làng như một

chiếc bẫy thép nên đã hình dung ngay được hết những ý nghĩ của cái ý nghĩ
vừa chợt đến với anh. Nó thật lớn lao, lớn lao hơn bất cứ điều gì anh đã
từng chứng kiến. Anh đã xem xét nó một cách thẳng thắn, đã để nó vào hai
lòng bàn tay lật đi lật lại mà xem xét. Điều đó giản dị đến độ làm anh sung
sướng. Anh chợt bật cười.

Trong anh đã hình thành một quyết định, và anh bắt đầu mặc quần áo.

Trong lúc đang mặc đồ, anh dừng tay để với lấy ống điện thoại. Người đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.