Có lẽ đã chẳng có hai tháng chờ đợi thụ động và những tên ám sát hẳn
đã quay về thành phố quê hương nếu như họ không bị nhử cho ở lại bằng
một mẩu tin do Pazini gửi đến hằng tuần. Cứ đều đặn mỗi tối thứ bảy,
Alsworthy nhận được một cú điện thoại, và qua đường dây nghe thấy giọng
nói đều đều nhè nhẹ không thể lầm lẫn được của Xếp. Ông luôn luôn nhắc
lại đề nghị duy nhất là những thành viên sống sót của Văn phòng Ám sát
hãy giải tán tổ chức. Hall, có mặt trong một buổi họp mặt của họ, tán thành
đề nghị trên. Họ chỉ lắng nghe anh nói lịch sự, vì anh không phải là người
của họ, và chỉ có anh đơn độc đưa ra ý kiến của mình.
Theo cách nhìn của họ, họ chẳng thể hủy bỏ lời tuyên thệ. Luật lệ của
Văn phòng chưa hề bị vi phạm. Ngay cả Pazini cũng không vi phạm những
luật đó. Ông đã chặt chẽ tuân theo luật lệ và nhận 50.000 $ tiền công của
Hall, tự phán xét bản thân ông và những hành động ông làm là có hại cho
xã hội, tự tuyên án mình và chọn Haas để hành quyết ông. Họ là loại người
gì cơ chứ, họ nhấn mạnh, mà lại có thể cư xử tồi tệ hơn ông Xếp của mình.
Giải tán một tổ chức mà họ tin là hợp với lẽ phải của xã hội sẽ là một điều
hoàn toàn sai. Như Lucoville nói:
- Làm như vậy là vùi dập tất cả giá trị lương tâm đạo đức và đặt chúng
ngang hàng với súc vật. Chúng ta có phải là súc vật không?
Và các thành viên đã cuồng nhiệt la lên hưởng ứng:
- Không! Không! Không!
- Chính bọn anh là những người điên - Hall bảo họ - Các anh cũng điên
khùng như Xếp các anh vậy.
- Tất cả những nhà đạo đức đều bị xem là điên khùng - Breen đốp lại -
Hay nói một cách chính xác, đều bị những người tầm thường cùng thời xem
là điên khùng... Không một nhà đạo đức chân chính nào lại có thể hành
động ngược lại đức tin của anh ta. Họ hân hoan đón nhận sự hành hình và
đọa đày thống khổ. Đó là cách duy nhất để ban sức mạnh cho các bài giảng
của họ. Đức tin! Chính là đấy! Và, như cách nói hiện nay, họ đã ban phát
điều thiện. Họ đặt đức tin vào lẽ phải đã được hình dung hóa. Cuộc đời con
người có nghĩa lý gì đâu nếu so sánh với chân lý sống trong tư duy con
người. Giáo huân suông mà không làm gương thì thật là phù phiếm. Có
phải chúng ta là những tên giáo điều mà không dám làm gương không?