JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1645

Năm đó Jack London mới mười sáu tuổi nhưng lực lưỡng nhờ bản chất,

và hiểu đời ít nhiều nhờ mấy năm lăn lộn để kiếm miếng ăn, cho nên trong
nghề đoạt sò chàng không thua kém ai. Cũng truỵ lạc, nóc hết ly huýt ky
này tới ly khác rồi say mèm, cũng cướp nhân tình của người khác – một cô
cùng tuổi với chàng – rồi sống với chàng như vợ chồng, cũng kiếm được
nhiều tiền nhưng cũng có đêm thua bạc tới một trăm tám mươi đô la mà
không hề ân hận. Gì thì gì cũng còn hơn là làm như trâu mười hai giờ một
ngày trong một xưởng hôi hám để lãnh mỗi giờ một cắc.

Được mấy tháng như vậy, sau một đêm say sưa chàng tỉnh dậy thấy túi

thì rỗng mà tàu thì hư, không còn tiền sửa, chàng bán tàu, hùn vốn với một
người khác cũng làm cái nghề bất lương đó trong ít lâu rồi bỏ luôn, xin làm
lính tuần tiểu. Sự thay đổi lạ lùng nhưng dễ hiểu: chàng chỉ muốn sống hết
những cảnh nguy hiểm, đã trải qua đời ăn cướp, nay muốn thử nghề bắt đồ
lậu. Chàng vào hạng nhân viên phụ, không được ăn lương, chỉ được hưởng
một phần tiền phạt mà kẻ bị bắt phải đóng cho ty quan thuế. Nhưng khi tàu
đoan [2] rượt một tàu buôn lậu trong cơn giông tố, chàng rất sung sướng:
“Tôi như điên! Tàu chạy thú quá! Nó nhảy đâm vào ngọn sóng trắng xoá
như một con ngựa đua. Tôi không ném nỗi nổi vui. Buồm căng, con tàu bổ
nhào xuống, và tôi, một thằng người chim chích ở giữa cơn giông tố, tôi chỉ
huy sự chiến đấu trong gió”. Chàng luyện tinh thần chiến đấu đó để sau này
thắng nghịch cảnh trong nghề cầm bút.

Chàng uống rượu dữ, say bí tỉ không biết bao nhiêu lần, có lần liên tiếp

ba tuần lễ. Người ta đã tưởng chàng truỵ lạc thành con người bỏ đi. Nhưng
rồi một hôm chàng biết nghĩ lại. Lần đó, chàng say quá, té xuống nước,
dòng nước cuống chàng ra biển. Chàng hồi tỉnh lại, lờ mờ hiểu tình cảnh,
đập chân đập tay cho khỏi chìm. Trong khi để mặc cho dòng nước trôi đi,
chàng bỗng cảm thấy tủi nhục cho cái đời mình mà trào lệ, muốn tự tử và
trước khi tự tử, chàng hát lên một điệu lìa đời. Chàng nằm ngửa trên nước
mà ngó sao lấp lánh trên trời và hát hết khúc này đến khúc khác, toàn một
giọng ai oán cho tới sáng thì chàng tỉnh hẳn, lạnh muốn cóng tay chân,
không đủ sức lội vào bờ nữa. Một người đánh cá vừa kịp vớt được chàng.
Từ đó chàng bớt uống rượu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.