chính của ông ta hoàn toàn trông vào giai cấp trung lưu. Các tơ-rớt không
đăng quảng cáo 1. Muốn triệt Hearst, chỉ cần tước hết các quảng cáo của
ông ta là đủ. Giai cấp trung lưu vẫn chưa bị tiêu diệt toàn bộ. Bộ xương
khổng lồ của nó vẫn còn, nhưng đã hết sức mạnh. Các nhà tiểu công nghiệp
và tiểu doanh nghiệp còn sống sót hoàn toàn bị bọn tài phiệt thao túng. Họ
không còn cái hồn kinh tế. cũng không còn cái hồn chính trị của họ nữa.
Khi bọn tài phiệt ra lệnh, họ liền rút quảng cáo vẫn đăng trên các báo chí
của Hearst.
Hearst chống lại rất anh dũng. Ông ta chịu lỗ mỗi tháng một triệu rưởi
để ra báo. Ông ta tiếp tục đăng quảng cáo mặc dầu không ai trả tiền. Bọn tài
phiệt ra lệnh, cho các nhà tiểu doanh nghiệp và tiểu công nghiệp tới tấp gửi
thư về đòi ông ta phải thôi không được đăng những quảng cáo cũ của họ
nữa. Hearst cứ đăng.Toà án sức về bắt thôi, Hearst vẫn cứ đăng. Ông ta bị
sáu tháng tù vì tội khinh thường không tuân lệnh toà án, giữa lúc ông ta vỡ
nợ vì bị không biết bao nhiều người kiện đòi bồi thường. Ông ta không
thoát ra lối nào được. Bọn tài phiệt đã tuyên án ông ta. Các toà án đều nằm
trong tay bọn tài phiệt để thi hành án. Và Hearst đổ thì Đảng Dân chủ mà
ông ta vừa nắm được cũng đổ theo.
Sau khi Hearst và Đảng Dân chủ bị phá sản, những người theo Hearst
chỉ còn hai con đường. Một là vào Đảng Xã hội; hai là vào Đảng Cộng hoà.
Thế là bao nhiêu công lao của Hearst làm để tuyên truyền giả danh cho chủ
nghĩa xã hội, chúng tôi thừa hưởng hết; vì tuyệt đại đa số những người theo
ông ta chạy sang với chúng tôi. Hồi này là hồi các chủ trại bị tước đoạt tài
sản. Giá không có Đảng Kho thóc dấy lên hoạt động một cách ngắn ngủi và
vô ích, thì chúng tôi còn nhờ thế mà được thêm nhiều phiếu. Ernest và các
lãnh tụ của Đảng Xã hội đấu tranh rất quyết liệt để tranh thủ các chủ trại,
nhưng việc các báo chí và nhà xuất bản của Đảng Xã hội bị thủ tiêu đã trở
thành một trở ngại quá lớn, trong khi việc tuyên truyền miệng chưa được tổ
chức chu đáo. Thành thử những nhà chính trị như ông Calvin, bản thân là
chủ trại bị tước đoạt tài sản từ lâu, đã tranh thủ được các chủ trại và ném lực
lượng chính trị của họ vào một cuộc chiến đấu vô ích. Một hôm, Ernest
cười rũ rượi nói: - Khốn khổ thay các ông chủ trại! Các tơ-rớt bịt hết lối tiến
thoái của họ rồi!