người đàn bà bị ngã và đang bị hàng nghìn bàn chân giẫm bẹp dí xuống mặt
đường. - Tốt lắm, - người đàn ông nhắc lại. - Tôi là Garthwaite.
Anh râu ria xồm xoàm, nét mặt hốc hác, người ngợm bẩn thỉu, nhưng
tôi vẫn nhớ ra anh, người thanh niên lực lưỡng đã sống ròng rã hàng tháng
trời trong hầm trú ẩn của chúng tôi ở Glen Ellen ba năm về trước. Anh
truyền đạt cho tôi mấy mật hiệu của cơ quan mật vụ của cái Gót sắt, đã làm
bằng chứng rằng chính anh cũng làm việc ở cơ quan đó.
- Hễ lựa được dịp tốt là tôi sẽ đưa chị ra khỏi chỗ này ngay, - anh nói
cho tôi yên lòng. - Nhưng chị phải đi cho vững. Chị muốn sống thì đừng có
để sảy chân, đừng có ngã.
Mọi việc hôm ấy xảy ra đều đột ngột. Đám người ô hợp đang xô lên
phía trước cũng đột ngột đứng dừng lại. Tôi đâm sầm phải một người đàn
bà to béo đi trước mặt (người đàn ông mặc áo khoác rách lưng đã biến đi
đâu mất), còn những người đi sau thì đâm sầm cả vào tôi. Một cảnh đau
thương hỗn loạn diễn ra không khác gì dưới địa ngục: tiếng gào thét, tiếng
chửi rủa, tiếng kêu rên hấp hối vang lên, và nổi bật lên hơn cả tiếng nổ giòn
giã của súng liên thanh là tiếng nổ đì đẹt của súng trường. Bên trái tôi, bên
phải tôi, hết người này đến người khác ngã. Người đàn bà trước mặt tôi gập
đôi người ngã xuống, đưa hai tay ôm bụng và giãy giụa điên cuồng.
Thế là tôi đi lên hàng đầu của đoàn người. Một phần cái đoàn người đó
dài chừng một nửa dặm Anh đã biến mất - biến đi đâu và bằng cách nào, tôi
không biết, họ đã bị một thứ vũ khí kinh khủng nào tàn sát mất rồi, hay đã
bị đánh tan tác ra rồi tiêu diệt từng mảng, hay đã trốn thoát. Nhưng điều
chắc chắn là chúng tôi đang dẫn đầu đoàn người chứ không phải đi ở giữa,
và một làn mưa đạn đang réo lên, quét chúng tôi vào cõi chết.
Ngay khi cái chết xô đến giãn đoàn người ra, Garthwaite từ nãy vẫn
nắm chặt cánh tay tôi liền dẫn một số người sống sót chạy ùa vào cái cửa
lớn của một công thự. Chúng tôi đứng ở đằng sau, áp vào cửa trong và một
khối người hổn hển, run như cầy sấy ép chặt lấy chúng tôi. Chúng tôi đứng
như thế một lúc, nhưng tình hình vẫn không thay đổi.
- Thật là đẹp! - Garthwaite phàn nàn. - Tôi đã đưa chị vào một cái bẫy.
Giá cứ chạy ở ngoài phố lại còn có cơ thoát, vào đây thì thôi, hết! Chỉ còn
một cách là hô cho to lên: "Cách mạng thành công muôn năm!"