trọng, áo sơ-mi cổ cồn – theo như sự đánh giá của Giôn thì ông ta là một
nhà quý phái, một "viên thanh tra".
Ông ta vừa đi vừa nhìn chăm chăm vào các cậu bé. Đôi lúc ông ta dừng
lại hỏi chuyện. Mỗi lần như thế, ông ta buộc lòng phải hét to, mặt mũi nhăn
nhúm đến buồn cười, để cho các cậu bé nghe thấy mình. Cặp mắt lanh lợi
của ông ta phát hiện ra một chiếc máy không có người làm bên cạnh máy
của Giôn, nhưng ông ta không nói gì. Giôn cũng bắt gặp cặp mắt của ông
ta, thế là ông ta quay lại, nắm lấy tay Giôn kéo lại một bước.Sau đó ông ta
bật lên một tiếng kinh ngạc và thả tay cậu ra.
- Khá gầy, - viên giám thị cười, tỏ ra lo lắng.
- Như ống sậy, - người kia trả lời. – Ông hãy nhìn cẳng chân này xem,
cậu ta bị còi xương, nhưng mới chớm thôi, dẫu sao cũng đã bị rồi. Cuối
cùng mà không mắc chứng động kinh, thì thế nào cũng bị bệnh lao trước mà
xem.
Giôn lắng nghe, nhưng không hiểu gì. Hơn nữa cậu đâu có quan tâm
đến những bệnh tật phát sinh trong tương lai. Trước mắt có một bệnh hiểm
nghèo đang đe dọa cậu dưới hình thức là viên giám thị (thanh tra?).
- Này cậu bé, ta muốn chú mày nói lên sự thật cho ta nghe đây, - viên
giám thị (thanh tra?) nói, ghé sát tai cậu bé mà hét lên cho cậu nghe thấy. –
Chú mày mấy tuổi?
- Mười bốn, - Giôn nói dối, lấy hết gân sức căng lồng ngực lên để nói.
Cậu ta hét to quá đến nỗi phát ra những tiếng ho khô khốc, làm lay đọng
những sợi bông đã đọng lại trong phổi cậu ta suốt sáng nay.
- Trông ít nhất cũng đến mười sáu tuổi, - viên giám thị nói.
- Hay sáu mươi tuổi, - viên thanh tra ngắt lời.
- Lúc nào trông nó cũng thế đấy.
- Đã bao lâu rồi? – Viên thanh tra hỏi nhanh.
- Bao năm nay vẫn thế. Trông nó chẳng già đi chút nào.
- Có lẽ lại trẻ ra ấy chứ. Chắc nó làm ở đây đã lâu?
- Cũng có lúc đi làm, có lúc nghỉ việc, nhưng đây là trước khi luật mới
được thông qua, - viên giám thị nói thêm.
- Máy này nghỉ hả? – Viên thanh tra hỏi, chỉ vào chiếc máy không có
người đứng bên cạnh Giôn, với những suốt sợi mới cuộn được một nửa