JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 413

đủ cho dăm bảy người đi sóng hàng, thế mà gã cứ ướm ướm đi một cách lo
ngại, đôi tay nặng nề thõng xuống hai bên. Gã không biết làm gì với đôi
cánh tay và bàn tay của mình và khi do trí tưởng tượng bị kích động, gã
tưởng như một cánh tay sắp gạt phải chồng sách để trên bàn, nên nhảy tránh
sang bên như một con ngựa hốt hoảng khiến suýt nữa va phải chiếc ghế
dương cầm. Gã nhìn dáng đi dễ dàng của người đi trước mình và lần đầu
tiên nhận ra bước đi của mình khác với những người khác. Gã thấy thoáng
một phút xấu hổ sao mình lại đi đứng vụng về thế. Mồ hôi toát ra trên trán
thành những giọt lấm tấm, gã dừng lại lấy khăn tay lau bộ mặt nâu bóng.

“Đợi tôi chút. Arthur, ông anh ơi,” gã nói, định dùng lời nói bông lơn

để che giấu nỗi lo lắng của mình. “Độp một cái như thế này thật là quá đối
với tôi. Cho trấn tĩnh lại cái đã. Ông biết đấy, tôi cũng chẳng muốn tới, mà
tôi nghĩ gia đình ông cũng chẳng khoái gì gặp tôi.”

“Không sao đâu,” đó là câu trả lời để làm yên lòng. “Anh đừng sợ

chúng tôi. Chúng tôi là những người bình dị thôi mà. A kìa, tôi có thư.”

Arthur bước lùi lại bàn, xé phong bì, bắt đầu đọc, tạo cho người khách

lạ một dịp để trấn tĩnh lại. Người khách lạ hiểu điều đó và lấy làm cảm kích.
Gã vốn là người nhạy cảm, hiểu biết. Sau cái bề ngoài hốt hoảng, quá trình
nhạy cảm vẫn tiếp diễn không ngừng. Gã lau mồ hôi trán, liếc nhìn quanh
với vẻ mặt đã trấn tĩnh lại, tuy đôi mắt vẫn lộ vẻ của những con thú rừng sợ
bẫy. Gã bị bao vây giữa những cái xa lạ, lo ngại về những điều có thể xảy
ra, không biết mình nên làm gì, chỉ biết là mình đã đi đứng, cư xử vụng về,
lo sợ tính cách phẩm chất của mình cũng bị tổn thương như vậy. Gã rất
nhạy cảm, cả thẹn, cái nhìn thích thú mà người kia trộm liếc nhìn qua bức
thư đâm vào lòng gã như một nhát dao. Gã nhìn thấy cái liếc mắt đó, nhưng
gã không tỏ dấu hiệu gì vì một trong những điều gã học được là tính kỷ
luật. Tuy vậy, nhát dao đó cũng chạm lòng tự trọng của gã. Gã tự rủa mình
vì đã tới đây, nhưng đồng thời gã cũng quyết định, dù sao chăng nữa, đã tới
thì phải ráng đến cùng. Nét mặt gã đanh lại và ngọn lửa chiếu đến ánh lên
trong mắt gã. Gã nhìn chung quanh với thái độ thung dung hơn, con mắt
quan sát tường tận; mọi chi tiết trong gian phòng đẹp đẽ ghi vào trong trí
gã. Mắt gã mở to, không vật gì trong tầm nhìn lại thoát khỏi. Và khi đôi mắt
ấy uống no được vẻ đẹp phía trước thì ánh lửa chiến đấu cũng tắt đi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.