JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 414

nhường chỗ cho một tia nhìn ấm áp. Gã vốn dễ xúc cảm trước cái đẹp và
đây là lý do để xúc cảm: Một bức vẽ tranh sơn dầu đã cuốn hút làm gã chú
ý. Một đợt sóng lớn gầm lên lao tung vào một tảng đá nhô ra, những đám
mây giông thấp nặng, bao phủ bầu trời, bên ngoài đợt sóng, một con thuyền
dẫn đường mũi hướng theo chiều gió thổi, nghiêng hẳn về một bên để lộ
mọi thứ trên boong, vượt lên, in hình trên nền trời giông bão. Thật là đẹp,
nó cuốn hút gã không thể cưỡng lại được. Gã quên dáng đi vụng về của
mình và bước lại gần bức vẽ, rất gần. Cái đẹp biến mất trên nền vải. Nét
mặt gã lộ vẻ bối rối. Gã nhìn vào bức tranh dường như là bôi bác rồi bước
đi. Lập tức tất cả vẻ đẹp lại vụt trở lại trên nền vải. “Một bức tranh đánh
lừa!” gã nhìn và gạt nó đi, mặc dù giữa muôn vàn cảm xúc nhận được, gã
vẫn có thì giờ để tức giận vì một vẻ đẹp dường ấy lại đem hy sinh làm trò
lừa đời. Gã không biết gì về hội họa. Gã có được làm quen với những bức
tranh in, thạch bản, là những cái lúc nào cũng rành mạch rõ nét, dù chỉ nhìn
gần hay nhìn xa. Gã cũng đã được xem những bức tranh sơn dầu để bày
trong cửa hàng, nhưng mặt kính đã ngăn không cho đôi mắt khao khát của
gã tới gần.

Gã liếc nhìn lại ông bạn đang đọc thư và trông thấy những quyển sách

trên bàn. Một ánh khao khát thèm muốn đột hiện trong mắt gã như vẻ thèm
thuồng đột hiện trong mắt một người sắp chết đói trông thấy thức ăn. Gã
bước một bước dài, mạnh, đôi vai đánh mạnh từ phải sang trái; gã tới bên
bàn, gã trìu mến sờ mó những cuốn sách. Gã nhìn tên sách và tên tác giả,
đọc vài đoạn, vuốt ve những cuốn sách bằng đôi tay và đôi mắt: có một
quyển gã nhận ra đã đọc rồi. Những cuốn còn lại là những cuốn xa lạ với
những tên tác giả lạ. Gã tình cờ cầm lên một cuốn của Swinburne[2] bắt đầu
chăm chú đọc, không còn nghĩ mình đang ở đâu nữa, nét mặt gã rạng rỡ.
Hai lần gã kẹp ngón tay gập sách lại để nhìn vào tên tác giả. Swinburne! Gã
sẽ nhớ mãi cái tên đó. Cái anh chàng này thật có mắt tinh đời, ý thức về
màu sắc và ánh sáng ở anh ta mới tinh tế làm sao! Nhưng Swinburne là ai
mới được chứ? Có phải ông ta đã chết khoảng một trăm năm nay rồi, như
hầu hết các nhà thơ không? Hay là ông ta vẫn đang còn sống và làm thơ?
Gã giở lại trang ghi đề sách… “Phải, ông ta còn viết cuốn sách khác. Được,
sáng mai công việc đầu tiên của gã là ra thư viện công cộng tìm một vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.