Nhưng trong khi gã làm cho lời miêu tả của Arthur là sai lầm, khi tỏ ra
là một con cừu hiền lành chứ không phải người rừng thì gã vẫn đang moi óc
để tìm một cách xử sự. Gã đâu có phải là một chú cừu hiền lành, và giữ vai
kép phụ đâu có hợp với bản chất muốn vươn lên của gã. Chỉ khi nào bắt
buộc, gã mới nói, và lúc ấy nó cũng giống như lúc đi tới bàn, ngập ngừng
vấp váp, mò mẫm trong cái vốn ngôn từ pha tạp, cân nhắc những từ gã biết
là đúng, nhưng lại sợ phát âm sai, vứt bỏ những từ khác gã biết người ta sẽ
không hiểu gì, hoặc quá thô bạo, tục tằn. Nhưng gã luôn khổ não nhận thấy
sự quá cẩn thận trong cách nói năng này đã biến gã thành một thằng ngốc,
ngăn cản không cho gã diễn đạt được những gì nảy ra trong đầu óc gã.
Thêm nữa, lòng yêu tự do phóng khoáng của gã xô xát với sự cân nhắc,
cũng như cổ gã chà sát vào cái vòng đai hồ cứng của chiếc cổ cồn. Vả lại,
gã tin rằng gã không thể kiềm chế mãi được. Bản chất gã vốn là người
cương cường trong suy nghĩ, trong cảm xúc, và cái tinh thần sáng tạo nơi gã
thôi thúc khẩn thiết. Ý nghĩ hay cảm giác đã nhanh chóng chế ngự gã, quằn
quại như trong cơn đau đẻ để thoát ra hình hài cụ thể, gã quên cả bản thân
mình, quên cả mình đang ở đâu, và thế là những từ ngữ cũ – cái công cụ
phát ngôn gã thông thạo – đã buột ra.
Một lần gã từ chối món gì đó của người hầu bàn, người này làm gián
đoạn và quấy rầy ở bên vai gã, gã nói cộc lốc và dằn mạnh: “Pew!”
Tức thì mọi người xôn xao, chờ đợi, người hầu bàn cười thầm, còn gã
ngượng chín người. Nhưng gã trấn tĩnh được ngay:
“Đấy là tiếng Kanaka, nghĩa là “xin đủ.”” Gã giảng giải. “Tôi cũng chỉ
buộc mồm nói tự nhiên. Đánh vần là pa-a-o.”
Gã bắt gặp đôi mắt tò mò và dò hỏi của nàng dán vào bàn tay gã, đang
lúc hứng giảng giải, gã nói:
“Tôi vừa ở Coast về, trên một chuyến tàu chở thư “Thái Bình Dương.”
Tàu bị chậm, ở cảng Puget Sound[8], chúng tôi phải làm quần quật như
những người da đen, khuân đủ các thứ hàng tạp pí lù – nếu cô biết nó là thế
nào. Chính vì thế mà da tay bị bong.”
“Ồ, không phải thế đâu,” đến lượt nàng vội giảng giải. “Đôi bàn tay
ông hình như quá bé so với vóc người ông.”