“Ông tướng lại rượu,” hắn nói giọng khàn khàn, “tôi đã nói với cô là
thế nào hắn cũng lại rượu mà.”
Bà vợ gật đầu nhẫn nhục.
“Mắt cậu ấy cứ long lên,” bà vợ cũng phải công nhận, “lúc đi nó có đeo
cổ cồn, lúc về thì không thấy. Nhưng có lẽ cũng chỉ uống một hai cốc thôi.”
“Nó đứng không vững còn gì nữa.” Ông chồng quả quyết. “Tôi để ý
nhìn, nó không thể nào đi khỏi cái sàn này mà không vấp ngã. Chính cô
cũng nghe thấy nó suýt ngã sấp mặt ở gian phòng lớn.”
“Chắc chú ấy vấp phải cái xe con Alice. Tối quá, chú ấy không nhìn
thấy gì.”
Higghinbotham bắt đầu nổi nóng và lớn tiếng. Suốt ngày, hắn đã phải
cố giấu bộ mặt thật của mình trong lúc bán hàng, đến tối trở về nhà với vợ
con mói cho mình có quyền lộ chân tướng.
“Tôi nói cho cô biết ông em quý hóa của cô say đấy!”
Cái giọng nói hắn lạnh lùng, sắc nhọn và đọc đoán, mỗi lời hắn thốt ra
như nhát giập của một chiếc máy.
Bà vợ thở dài, yên lặng. Bà người to béo phục phịch, quần áo lôi thôi
rách rưới, lúc nào cũng mệt mỏi vì cái thân hình nặng nề của mình, vì công
việc và vì ông chồng.
“Cái thói này, tôi bảo cho mà biết, đúng là thừa kế của ông bố.”
Higghinbotham tiếp tục nói xấu. “Rồi cũng lại chết đường chết chợ như thế
thôi. Cô cũng thừa biết điều đó chứ!”
Bà vợ gật đầu, thở dài và tiếp tục khâu. Họ thống nhất với nhau là
Martin trở về nhà say thật. Tâm hồn họ không thể hiểu được cái đẹp, nếu
không họ đã nhận thấy đôi mắt sáng ngời kia, bộ mặt rạng rỡ ấy chính biểu
hiên sự gặp gỡ tình yêu ban đầu của tuổi trẻ.
“Làm gương “đẹp” cho bọn trẻ con nhà này bắt chước.”
Higghinbotham bất chợt khịt khịt, (hắn rất tức tối vì bà vợ cứ lặng
thinh). Đôi lúc hắn thích vợ hắn cứ cãi lại hắn nhiều hơn.
“Nó mà cứ còn cái thói rượu chè nữa, thì phải tống cổ nó đi. Hiểu
không! Tôi không chịu được cái thói ngông nghênh của nó. Nó làm trụy lạc
cả bọn trẻ con ngây thơ với cái thói rượu chè ấy.” (Higghinbotham rất thích
cái danh từ “trụy lạc” này, một danh từ mới trong mớ từ ngữ của hắn mà