JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 440

hắn vừa nhặt được trong một cột báo). “Đúng thế đấy, làm trụy lạc chứ còn
gọi là gì nữa.”

Bà vợ vẫn cứ thở dài, lắc đầu buồn bã và tiếp tục khâu. Higghinbotham

lại cầm tờ báo lên, đọc.

“Nó đã trả tiền trọ tuần trước chưa đấy?” Hắn lại bật lên hỏi qua đầu tờ

báo.

Bà vợ gật đầu và nói:
“Cậu ấy vẫn còn ít tiền.”
“Bao giờ nó lại đi biển?”
“Bao giờ tiêu hết tiền lương, tôi đoán thế. Hôm qua cậu ấy đã đi San

Francisco tìm tàu. Nhưng cậu ấy còn tiền, vả lại cậu ấy chọn tàu rất kỹ
lưỡng để ký hợp đồng làm.”

“Cái đồ thủy thủ hạng bét như nó mà lại còn dở trò làm bộ làm tịch,”

Higghinbotham lại khịt khịt. “Kỹ lưỡng chọn! Bộ nó…”

“Cậu ấy nói hình như có một chiếc thuyền buồm nào đấy sắp nhổ neo

đi một nơi xa để tìm một kho tàng bí mật; cậu ấy sẽ chờ chuyến đi đó, nếu
còn đủ tiền.”

“Nếu nó định bụng chí thú làm ăn, tôi sẽ kiếm cho nó một chân đẩy xe

hàng,” Anh chồng nói thế nhưng giọng không có một chút gì là thiện ý cả.
“Thằng Tom bỏ đi rồi đấy!”

Bà vợ có vẻ hoảng hốt, và dò hỏi:
“Bỏ đi ngay đêm nay. Nó làm cho nhà Carruther ư? Họ giả lương hậu

hơn nhà này hẳn. Tôi đã bảo thế nào rồi anh cũng mất thằng Tom mà.” Bà
vợ kêu lên. “Nó rất xứng đáng được trả lương cao hơn.”

“Này nghe đây, mụ già kia,” Higghinbotham tức tối. “Có đến hàng

nghìn lần tôi đã bảo mụ không được chõ mũi vào công việc của tôi cơ mà.
Tôi không thèm nói với mụ nữa đâu.”

“Tôi cóc cần,” bà vợ khịt mũi. “Tom là một đứa tốt.”
Anh chồng trợn mắt nhìn vợ. Thật là một sự thách thức quá đáng.
“Nếu thằng em mụ không đến nỗi là đồ vô dụng thì cho nó đẩy xe cũng

được đấy.” Hắn khịt khịt.

“Nó chẳng thiếu tiền trọ bao giờ.” Bà vợ cãi lại. “Nó là em tôi, nó

không thiếu tiền anh thì anh không có quyền lúc nào cũng đem nó ra mà xỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.