JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 442

Martin đặt tác phẩm Swinburne và Browning xuống ghế, cởi áo ngoài và
ngồi lên giường. Cái lò xo cà tàng cọt kẹt dưới sức nặng của thân thể gã,
nhưng gã cũng không để ý tới. Gã định cởi giày, nhưng mắt bỗng nhìn thấy
bức tường trắng trước mặt loang lổ những vết nâu bẩn do nước mưa từ mái
nhà đổ xuống. Trên cái bối cảnh nhơ nhớp ấy, những hình ảnh lại bắt đầu ào
tới và bùng lên. Gã quên cả đôi giày, cứ đăm đăm nhìn mãi cho đến lúc môi
gã bắt đầu mấp máy, và gã lẩm bẩm “Ruth.”

“Ruth,” gã không thể nghĩ còn một âm thanh đơn giản nào có thể đẹp

đến được như vậy. Nghe nó sao mà êm dịu, nhắc đi nhắc lại âm thanh đó, gã
càng thấy say sưa. “Ruth.” Đó là một lá bùa hộ mệnh, một tiếng thần kỳ để
mà cầu nguyện. Mỗi lần gã lẩm nhẩm nhắc lại, nét mặt nàng lại lung linh
trước mắt, làm mờ đi cái bức tường bẩn thỉu bằng một ánh hào quang vàng
rực. Ánh hào quang của nàng không chỉ dừng lại ở bức tường, nó kéo dài
đến vô tận, và qua cái chiều sâu thăm thẳm vàng rực ấy, linh hồn gã dò dẫm
tìm nàng, những gì tốt đẹp nhất trong con người gã trào ra thành một dòng
suối lộng lẫy huy hoàng. Chỉ nghĩ đến nàng thôi cũng đủ làm cho gã cao
quý, trong trắng, làm cho gã tốt đẹp hơn. Điều đó mới lạ đối với gã. Xưa
nay gã chưa hề biết một người đàn bà nào đã làm cho gã tốt đẹp hơn.
Ngược lại, họ chỉ luôn luôn biến gã thành thú vật. Gã không biết rằng nhiều
người trong bọn họ cũng đã làm hết sức mình, tuy họ xấu xa. Không bao
giờ nhận thức được chính bản thân mình, gã không biết rằng trong con
người gã đã có một cái gì khiến những người đàn bà ấy yêu và đó là nguyên
nhân khiến họ phải sán đến, mong chiếm đoạt tuổi trẻ của gã. Tuy họ vẫn
thường quấy rầy gã, nhưng gã không bao giờ bận tâm nghĩ đến họ, và có lẽ
gã cũng không bao giờ mơ tới rằng có thể có những người đàn bà vì gã mà
trở thành tốt hơn được. Trước đây, gã sống phóng túng, phớt đời cho đến
tận bây giờ; hôm nay đây, gã mới hình như thấy rằng bọn đàn bà kia cứ săn
lại gần gã, lôi kéo gã bằng những bàn tay nhơ bẩn. Thực ra, như vậy là
không công bằng đối với họ, mà cũng không công bằng đối với bản thân gã.
Nhưng một con người mà lần đầu tiên nhận thức được mình thì còn tâm trí
đâu để mà phán đoán, gã thấy hổ thẹn chín người khi gã nhìn lại quãng đời
không trong sạch của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.